Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 139: Người đàn ông này thâm không thể lường được! (2)

Chương 139: Người đàn ông này thâm không thể lường được! (2)Chương 139: Người đàn ông này thâm không thể lường được! (2)
Irena: "Bọn nói dóc còn đi quẩy trước mặt người lập kế hoạch được nữa là, coi như tự thú à. (Buồn cười)"
Dạ Thập: "Người anh em, không phải tôi nói đâu, anh nên lặng lẽ mà mua chứ, nhân lúc NPC không chú ý, giấu trong tủ trữ đồ ấy. Sau đó đợi khi mọi người đói bụng thì mở ra một tí, khiến mọi người đều kinh ngạc. (Mặt cười)"
Makka Pakka: "Ha ha ha ha, người trong nghề đúng là rất thông minh."
Pháp Vương sấm sét Dương Giáo sư: "Ơ, tôi vẫn chưa lấy được tư cách tham gia Beta, đợi tôi lấy được tư cách tham gia Beta rồi hãng nói nhé. (Ngại ngùng)”"
Đệt, hóa ra là người chơi đám mây.
Sở Quang nói sao thằng nhóc này lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy chứ.
Quang: "... Vậy đợi anh lấy được thì hãng nói đi."
Không lấy được thì cũng đừng nản lòng, sẽ có nhiều suất cho thử nghiệm nội bộ và thử nghiệm công khai, nội dung cũng sẽ phong phú hơn so với Beta, các quy tắc sẽ càng hoàn thiện hơn.
Những ý tưởng không dùng được bây giờ, đến lúc đó sẽ dùng được.
Pháp Vương sấm sét Dương Giáo sư: "Tôi nghĩ tôi vẫn ok, có linh cảm rằng lần sau sẽ là tôi. T.T”
Lạc quan đến vậy sao?
Quang: "Cố lên."
Cũng giống như hôm qua, Sở Quang thu thập một số góp ý hữu ích để dán lên tài liệu.
Ví dụ, còn có người chơi đề xuất "mua bán phải bị đánh thuế, không đánh thuế không chân thực", Sở Quang thừa nhận đây quả thực là sơ suất của mình, chỉ là bây giờ vội vàng thu như thế có hơi sớm.
Anh cần nhiều tiền như vậy để làm gì, trong chỗ lánh nạn này có thứ gì không là của anh đâu?
Bây giờ số xu trò chơi của anh mới gửi đi là khoảng một nghìn hai trăm, trong đó hàng dự trữ tiêu thụ chưa đến bốn mươi phần, chưa nói đợi qua hai ngày thương gia họ Tôn kia sẽ gửi tới cho anh một đợt nữa.
Có thể đánh thuế.
Có thể thu hồi một phần tiền tệ trong mắt xích lưu thông, đồng thời hạn chế thu nhập sống của người chơi chuyên nghiệp trong phạm vi hợp lý, phòng ngừa sức mua của người chơi tràn lan dẫn đến lạm phát trong trò chơi.
Nhưng làm thế nào thì cũng phải đợi người chơi tiết kiệm đủ tiên, nhận đủ trang bị, mở được cửa hàng rồi, có đủ tư cách chơi ném tuyết thì sau này nói tiếp.
Trong khi Sở Quang đang xem lướt qua diễn đàn, Hạ Diêm ngồi ở góc tường, vẫn luôn không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào anh.
Không phải vì trên người anh có sức hút nào đặc biệt nào cả, mà là người đàn ông này luôn khiến cô cảm thấy có chút gì đó đáng sợ.
Từ một tiếng đồng hồ trước, anh ta đã dán mắt vào màn hình mà "cười xấu xa" rồi, cũng không biết đang âm mưu ý nghĩ gian ác nào đây.
Nghĩ rằng mình đang ở cùng phòng với người xấu, Hạ Diêm quyết định nói gì đó để chuyển hướng sự chú ý của anh, nhất định nhất định đừng đánh những ý định xấu xa lên người mình.
".. Anh đang nhìn gì vậy?"
Sở Quang thuận miệng đáp một câu, đầu cũng không thèm quay lại.
"Không liên quan đến cô."
Hạ Diêm im lặng một lúc, rồi nói tiếp.
"... Tôi có thể hỏi anh một câu được không?"
Sở Quang: "Hỏi đi."
Hạ Diêm nghỉ ngờ hỏi: "Tại sao các anh nhất định phải đi ra ngoài? Ý của tôi là, trong chỗ lánh nạn an toàn như vậy, tại sao còn lại đi lên mặt đất để sửa bức tường kia chứ? Ở dưới lòng đất không tốt hơn sao?"
Sở Quang: "Để sinh tồn."
Hạ Diêm: "Chỗ này không có cách để sinh tồn sao? Trong chỗ lánh nạn có không khí sạch, không chỉ tránh mưa, mà còn tránh rét và chống trộm... Lại nói đến máy lọc nước của các anh nữa? Sao tôi lại chưa từng nhìn thấy bao giờ? Còn có một công trình tương tự phòng gieo trông không có đất, tôi nghe nói trong chỗ lánh nạn nên có những thứ này."
Sở Quang nghe mà vẻ mặt lúng túng.
Anh cũng không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào, không thể nói bản thân mặc dù là quản lý ở đây, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm được toàn bộ quyền hành của chỗ lánh nạn này được nhỉ?
Điều này nghe cũng thật vô lý!
Sở Quang nhắm mắt thiền định một lúc, rồi nói.
"Có lẽ cô nói đúng, trốn dưới lòng đất quả thực là một lựa chọn không tồi, những chuyện trên mặt đất thì liên quan gì đến chúng ta, cũng không phải do chúng ta khiến nó thành ra như thế. Không cần quan tâm lũ lụt cuồn cuộn bên ngoài, cứ coi như lại xảy ra một lần chiến tranh hạt nhân nữa, chúng ta vẫn ở lại một cách yên ổn."
Hạ Diêm: 'Vậy tại sao ——"
Sở Quang nhìn cô.
"Nhưng có thể, có chỗ lánh nạn đã định sẵn sẽ khác với những chỗ lánh nạn khác, mọi người sinh ra ở đó không phải sinh ra để trốn tránh điều gì, mà là để sáng tạo và thay đổi."
Vứt bỏ những lời ý vị sâu xa này, Sở Quang bèn không để ý cô nữa, tiếp tục dạo diễn đàn của mình.
Vẫn là những người chơi nhí của của anh tốt hơn.
Tất cả đều là nhân tài, nói chuyện vừa dễ nghe, điều quan trọng là ý tưởng vẫn cực kỳ nhiều, còn hiểu nhiều hơn bản thân người lập kế hoạch này.
Nói thật đấy.
Không nhái lại ý tưởng của những thiên tài nhỏ bé này, bản thân Chu Quang cũng cảm thấy có lỗi với họ.
[... Trên thế giới này còn sinh vật nào thích hợp làm rau hẹ hơn người chơi chứ?]
Sở Quang bây giờ cuối cùng cũng hiểu được, tại sao quản lý thế hệ đầu phải viết câu đó vào tờ giấy. Những lời cuối cùng của Sở Quang văng vẳng bên tai, Hạ Diêm ngồi dựa vào tường với vẻ mặt thất thần, lại cảm thấy có chút lợi hại.
Vẫn luôn cảm thấy...
Hình bóng của người đàn ông này trong một chốc lát cao dần lên.
Tuy nhiên loại cảm giác này chỉ đọng lại trong lòng cô chưa đến hai giây, rồi theo tâm mắt rơi lên cuốn sổ trong tay không sót lại chút gì.
Không còn nghi ngờ gì nữa tên này chính là ác quỷ, lại khiến mình phải ghi nhớ một thứ khó hiểu như vậy.
Không chỉ đối với mình như thế, mà đối với những người bạn đồng hành của anh ta nữa, người đàn ông kia cũng không hề mềm lòng chút nào.
Không chỉ ép buộc họ phải lao động chân tay nặng nhọc, mà còn sai khiến họ phải ra ngoài săn bắn, làm bia đỡ đạn xông pha trận chiến, đồng thời lấy một số mảnh kim loại không có chỗ dùng để lừa gạt họ, khiến họ như bắt được báu vật, ngược lại thậm chí còn xúc động đến rơi lệ với anh ta.
Có một thời gian cảm thấy anh ta là một người tốt, chắc chắn là do tên này đang ngầm tẩy não mình rồi!
Tẩy, tẩy não...
Nghĩ đến những lời đồn lan truyền trên phố ở thành phố Boulder, những tin tức kì lạ, Hạ Diêm không khỏi rùng mình, thu vai lại, nhìn bóng lưng của Sở Quang càng thêm phần kiêng dè sợ hãi.
Có thể chơi đùa trái tim con người. Đến mức độ thành thục như vậy.
Người đàn ông này...
Thâm không thể lường được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận