Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 562: Tang lễ (2)

Chương 562: Tang lễ (2)Chương 562: Tang lễ (2)
Một trận đại chiến đã nổ ra ở đây, mặt đất phủ đầy tuyết bẩn và nước bùn đẫm máu, dấu chân rõ ràng trên mặt đất để người nhìn thấy giật mình vẫn chưa hoàn toàn đóng băng.
Một số canh vệ được tăng cường đứng gần đó, giám sát một số tù nhân kéo thi thể sau chiến tranh đến bãi rác.
Các thi thể rất dễ phân biệt, các lính canh đều mặc áo khoác đen, những kẻ cướp đoạt hầu hết đều mặc quần áo lông thú xấu xí.
Thi thể của những cảnh vệ được phủ bằng vải hoặc một cái gì đó.
Thi thể của những kẻ cướp đoạt thì nằm ngữa lên trời, một chút nữa sẽ có xe tải kéo đi.
Xác chết thu hút dị chủng ăn thi thối, có nhiều khả năng mang lại bệnh dịch hạch và phải được xử lý kịp thời.
Nhận thấy thanh niên được bọc trong chiếc áo khoác, một cảnh vệ bước tới và thúc giục cậu rời khỏi.
- Này, đến đây là cái gì, cậu mau trở về, cẩn thận vết thương đã đông lạnh đến nát.
Lữ Bắc thấp giọng lẩm bẩm một câu.
- Tôi sẽ quay lại sau, tôi đi tìm một người.
Nhìn biểu cảm trên mặt hắn, cảnh vệ sững sờ.
Sau một lúc im lặng, anh ta gật đầu.
- Cậu nhanh lên.
- Cảm ơn!
Sau khi gật đầu cảm tạ, Lữ Bắc lập tức chạy vào. Sau khi tìm kiếm một lúc trong đống người chết, cuối cùng cậu cũng tìm thấy người mà cậu muốn tìm.
Hô hấp tạm dừng.
Ngón tay run rẩy mở tấm vải bố ra.
Liếc nhìn những nếp nhăn và lông mày, yết hầu của Lữ Bắc chuyển động, lần này cuối cùng cũng tin những gì đồng đội đã nói với mình. Sau khi im lặng một lúc, Lữ Bắc lặng lẽ lấy ra một hộp cơm vẫn còn nóng từ trong tay rồi đặt bên cạnh mặt ông lão.
-... Đội trưởng nói với tôi rằng trận chiến này cần nhiều can đảm hơn là việc đối mặt với móng vuốt tử thần.
- Anh ấy cũng nói rằng nhờ ông, chúng ta đã ngay lập tức phản ứng, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
- Ngài ấy nói rằng kẻ thù của chúng ta mạnh hơn nhiều so với đám Huyết thủ thị thộc, tôi thật sự rất tự hào khi chúng ta đã đánh bại chúng, chúng ta không chỉ đánh bại kẻ thù của chúng ta, mà chúng ta còn đánh bại quá khứ của chúng ta.
- Đội trưởng cũng nói rất nhiêu chuyện, nhưng tôi không nhớ được, tôi chỉ nhớ rằng súp gnocchi khá ngon, đặc biệt là khi nó vừa được múc ra khỏi nồi, một miệng nuốt vào thì toàn thân đều sẽ nóng hổi...
-... Tôi để nó ở đây.
Lữ Bắc đang chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên nhìn thấy cái còi vẫn nằm trong đôi môi nứt nẻ trước mặt.
Sau khi im lặng một lúc, Lữ Bắc đưa tay ra nhẹ nhàng giật lấy cái còi đang bị răng cắn, lấy ra khỏi miệng người đồng đội của mình.
Tìm thấy một cái túi chưa bị rách trong bộ quần áo đầy rách nát của mình, cậu cẩn thận để vào.
- Cảm ơn.
- Tôi sẽ giữ nó cho ông.
Thì thầm, thanh niên phủ lại miếng vải lên người đồng đội đáng kính, đứng dậy chào kiểu quân đội, đi trở về đồn cảnh vệ.......
Trang web chính thức:
[Thông Báo Toàn Server: Nhiệm vụ khẩn cấp đã kết thúc, cảm ơn các bạn, các bạn đã cản trở cuộc đột kích của kẻ cướp đoạt, và chiến thắng này là của các bạn!]
[Thông báo trên toàn máy chủ: Tất cả người chơi hưởng ứng lệnh huy động sẽ nhận được huy chương đồng và đội có số điểm cao nhất sẽ nhận được huy chương bạc. ] [Phần thưởng chiến dịch sẽ được giải quyết sau, chúc tất cả các bạn có một kỳ nghỉ vui vẻ. ]
Đối với người bản địa của vùng Đất Chết, cái giá của bất kỳ chiến thắng nào cũng rất nặng nề.
Nhưng đối với những người chơi không thuộc về thế giới này, nó chỉ là một trò chơi.
Khi họ cởi mũ chơi game, họ vẫn sẽ ăn bánh bao chưa hoàn thành, hoặc hâm nóng lại đồ ăn lạnh, một lúc sau còn có thể xử lý công việc trước đó chưa hoàn thành.
Sở Quang suy nghĩ hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không viết ra lời nặng trĩu trong lòng.
Hôm nay là ngày đầu năm mới.
Lại có một đám tang vào lúc bình minh.
Báo cáo chiến đấu có thể được gửi tới vào ngày mai.
Những thứ ngoài câu chuyện chính có thể được viết trong bộ cài đặt thông tin trang web chính thức, hoặc đưa chúng vào trò chơi dưới dạng trứng Phục sinh để người chơi tự khám phá.
Họ đã làm rất tốt.
Không nên bị nhà phát hành chó như hắn khảo vấn nhân tính.
Diễn đàn:
Cà Chua Trứng Tráng: - Các anh em, tình hình ở tiền tuyến thế nào?
Lão Bạch: - Đánh quá chán, lúc chúng tôi vội vã từ tiền đồn chạy tới, trận chiến đã kết thúc rồi.
Đuôi: - Cái đuôi là người đầu tiên lao vào chiến trường! Lần này chắc chắn là MVPI (?)W.
WC Thật Sự Có Con Muỗi: - Đừng nghĩ nữa, MVP hẳn là của tôi, lão tử tự mình giết bốn đội của bọn chúng.
Đuôi: - II
Bầu Không Khí Chiến Trường: - Con mẹ nó?!
Dạ Thập: - Clgt?! Anh bật hack hả?!
Lôi Điện Pháp Vương Dương giáo sư: - Không hiểu thì hỏi, bốn đội có bao nhiêu người? Cuồng phong: - Kẻ cướp đoạt nói chung là một đội mười người...
Lôi Điện Pháp Vương Dương giáo sư: - Trâu bò!
Cai Thuốc: - Cái gì, mạnh như thế à?I
Ilena: - Đúng đó đúng đó, Khoa học kỹ thuật Địa Tinh phát triển dữ dội. (Buồn cười).
Á Nhi Ngã Yếu Thượng Xí Tác: - Có cái búa phát triển! Pháo là của chúng tôi.
Gia Ngạo Nại Ngã Hà:
- Haiz, chỉ vậy thôi à, nhân số như thế không bằng một công ty. Chú tôi và trung đoàn của ông ấy, cho dù đầu bếp yếu nhất, cũng đã có hơn một trăm mạng sống trong tay. Chỉ mới bốn mươi ngươi, ngay cả tân binh cũng không bằng.
llena: - Người anh em, mặc dù chúng ta là một diễn đàn đen, nhưng lời này cũng không quá đáng tin rồi. (Buồn cười).
Dạ Thập: - Không hiểu luền, 'chú' của cậu là Hajrudin (Nhân vật trong One Piece) à? (buồn cười). ...
Tang lễ của người cảnh vệ đã ngã xuống diễn ra vào sáng sớm hôm sau.
Toàn bộ cảnh vệ xếp hàng ở cổng phía bắc, bắn ba phát súng lên bầu trời, sau đó chất thi thể người chết lên xe tải.
Ở vùng Đất Chết, chôn trong đất tương đương với việc cung cấp thức ăn cho dị chủng, và nhiều loại có thói quen đào hang trong đất.
Nếu có một sự lựa chọn, hầu như không ai sẽ chọn chôn cất.
Hầu hết mong muốn của lính canh là đi đến lò sắt như những người áo khoác xanh đã giúp đỡ họ.
Cũng có những người muốn được hỏa táng, rải tro cốt của họ xuống hồ, nhà cao tầng hoặc những nơi họ đã chiến đấu và bảo vệ.
Không ai biết mong muốn cuối cùng của họ tốt hơn đồng đội của họ, và những người sống sót sẽ làm cho họ.
Ở lại đám tang cho đến khi kết thúc.
Trước khi rời khỏi, Sở Quang đột nhiên chú ý tới vài người chơi cũng đang quan sát từ xa, bọn họ ở lại đến cuối cùng giống như hắn.
Thiếu Kéo Con Bê: - Lại nói... NPC trong trò chơi này chết thì không thể làm mới được sao?
Macca Con Chim:
- Tôi nghĩ vậy, tôi nghĩ họ sẽ biến mất nếu họ chết, nhưng người khác sẽ thay thế họ.
Thiếu Kéo Con Bê thở dài.
- Này...
Macca Con Chim liếc nhìn hắn.
- Có chuyện gì vậy anh trai?
Thiếu Kéo Con Bê: - Không có gì... Tôi đếm thử và thấy rằng thiếu đi mấy người.
Macca Con Chimi ngạc nhiên.
- Ô, cậu vẫn còn nhớ khuôn mặt của họ?
Hắn bị ngu trong việc nhìn mặt, ngay trong trong thực tế cũng không có nhiều khuôn mặt hắn có thể nhớ, chứ đừng nói đến trò chơi có bộ lọc.
Thứ duy nhất có thể nhớ được chính là Tiểu Ngư và bà chủ Hạ, cùng lắm thì thêm Lư Tạp.
À, còn quản lý đại nhân đáng kính.
Tuy nhiên, người quản lý không phải lúc nào cũng lộ mặt, việc nhớ khuôn mặt của anh ta cũng không có ý nghĩa gì nhiều, bộ giáp động lực màu xanh đậm mang tính đại diện hơn.
Thiếu Kéo Con Bê thở dài nói.
- Không, tôi cũng chỉ nhớ mấy người như vậy. Ví dụ như ông già kia, ông ấy thường đến hồ để xem chúng tôi câu cá vào những ngày nghỉ ngơi mỗi tuần, tôi biết ông ấy cũng là một đồng đạo khi nhìn thấy biểu hiện trên mặt của ông ấy, lúc đó tôi con cho ông ấy cần câu, còn dạy ông ấy bắt đỉa bằng một cái chai...
Macca Con Chim sững sờ.
- Hả? Có nhiệm vụ ẩn giấu nào không?
- Không. Thiếu Kéo Con Bê lắc đầu, tiếp tục thở dài lần thứ ba.
- Đó không phải là một chuyện có quá nhiều ý nghĩa, nhưng cũng rất vui.
- Và khi tôi nghĩ rằng ông bạn thích câu cá đó sẽ không đến nữa, tôi vẫn cảm thấy hơi chút cô đơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận