Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 522: Thủy huynh, tôi hôm nay đi nơi nào tặng đầu người? (2)

Chương 522: Thủy huynh, tôi hôm nay đi nơi nào tặng đầu người? (2)Chương 522: Thủy huynh, tôi hôm nay đi nơi nào tặng đầu người? (2)
Tất nhiên.
Cái này cũng mang ý nghĩa, đứng ở tuyến đầu.
Mã Lực hít sâu một hơi, vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, trịnh trọng gật đầu nói.
- Tôi sẵn sàng đi.
Sở Quang thưởng thức nhìn người đàn ông đã lấy lại tinh thần trước mắt, vươn tay vỗ vỗ cánh tay hắn.
- Vậy thì đi trước đi.
- Điểm đón khách ở phía bắc của công viên, người của tôi sẽ mang anh đến...
Ngoài cổng phía đông của tiền đồn.
Cổng làng du mục, hai chị em Thu Thảo cùng Thu Diệp đang đứng cạnh một cây cọc gỗ treo rìu, mỗi người mang theo một cái giỏ gỗ và duõi cổ để nhìn ra ngoài.
Trong giỏ là một giỏ đầy lụa thô quấn quanh một thanh gỗ.
Nhìn thấy Đằng Đằng từ tiền đồn đi đến, ánh mắt hai chị em đột nhiên sáng lên.
Đặc biệt là người chị hướng ngoại, không thể không đứng nhón chân vây tay, hào hứng chạy qua, ôm chằm lấy người tới.
- Đằng Đằng!
- Thu Diệp muội muội, buổi sáng tốt lành... A a! Không, đừng ôm tôi xoay vòng tròn, chuyện này thật kỳ lạ.
Chân cuối cùng cũng chạm đất, Đằng Đằng đỏ mặt chải mái tóc lộn xộn của mình, và Thu Diệp nhìn sang giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện.
- Đằng Đằng?
- Không, không sao... Dù sao, lần sau không thể làm điều này nữa.
Thu Diệp gật đầu hiểu ý.
Mặc dù không quen thuộc lắm với ngôn ngữ của cư dân nơi trú ẩn, Thu Diệp rất thành thạo khi nói chuyện với Đằng Đằng. Nhờ Đằng Đằng tốt bụng, người đã dạy họ cách ươm tơ, và cho họ một bộ công cụ để ươm tơ, bộ lạc giờ đây không chỉ có rất nhiều dây thừng, lụa, vải đẹp và bên mà còn có thêm thu nhập.
Mỗi buổi sáng, Đằng Đằng đến gặp mua từ họ tơ thô được sản xuất ngày hôm qua.
Mọi người trong gia tộc đều rất biết ơn người tốt bụng này, tộc trưởng đặc biệt dặn dò mình và em gái tặng cho cô ấy tơ thô tốt nhất trong gia tộc. Đối với những cuộn to có chất lượng trung bình, giữ chúng để sử dụng riêng, dù sao chúng cũng không phải quá tốt.
Thu Diệp không quan tâm lắm đến những đồng tiền, nhưng kén của những con sâu bướm ma quỷ kia rất ngon.
Cô cho tới bây giờ chưa ăn qua côn trùng ngon như vậy.
Trắng và mềm, giòn tan trong miệng, dù nướng hay luộc, đều thơm.
Ngay khi Thu Diệp đang nghĩ rằng cô phải tìm một cơ hội để mời Đằng Đằng nếm thử món ngon mà cô đã làm, em gái Thu Thảo bước đến từ cách đó không xa, vươn tay ra gõ lên đỉnh đầu cô.
- HừI
Thu Diệp che đầu và nhìn chị gái mình với vẻ mặt bất mản, trừng mắt nhìn chị một cái, nhẹ giọng quở trách nói.
- Không thể không lễ phép đối với người ta, người ta là ân nhân của chúng ta.
Nói rồi, Thu Diệp nhìn Đằng Đằng một cách xin lỗi, cúi đầu xuống và nói một cách nghiêm túc bằng cách phát âm không chuẩn.
- Xin lỗi, chị, vì đã gây rắc rối.
- Không, không sao, không cần phải xin lỗi trịnh trọng như vậy...
Đằng Đẳng, người không giỏi đối phó với những chuyện thế này, biểu hiện hơi xấu hổ, đặc biệt là khi nhìn biểu hiện đáng thương của Thu Diệp, vì vậy cô nhanh chóng thay đổi chủ đề.
- Nhân tiện, lụa thô.
Nói rồi, cô lấy từ trong túi ra một túi tiền đưa cho Thu Diệp.
Thu Diệp hơi sững sờ, sau đó lịch sự nhận lấy và nhặt chiếc giỏ gỗ đặt trên mặt đất lên. - Chúng em, làm xong, có thể mang đến cho chị.
- Không sao, không sao, chị sẽ tự mình mang về, nó không xa.
Nhìn em gái lộ Thu Diệp vẻ mặt úy khuất đứng sau lưng chị mình, Đằng Đằng bước tới, nhẹ nhàng vò đầu cô bé, vui vẻ nói.
- Cảm ơn, làm tốt lắm!
- Những tài liệu này giúp ích rất nhiều.
Với những chất liệu này, có thể làm ra rất nhiều quần áo.
- Cảm ơnl
Đôi mắt của Thu Diệp sáng lên, một nụ cười ngay lập tức nở rộ trên khuôn mặt.
Cô hiểu rõ lời này.
Đó là biểu thị lòng biết ơn.
Đúng lúc này, ở cổng phía bắc của tiền đồn đột nhiên xảy ra náo động, một số lượng lớn nhân viên mang súng trường hành quân về phía bắc với khí thế lên cao.
Hôm qua cũng vậy.
Các bộ lạc trong thôn dừng công việc lại, nhìn vê hướng bắc, khẽ nói.
- Xảy ra chuyện gì...
- Tôi nghe nói ở phía bắc.
- Phía bắc! Sự hỗn loạn đã lan rộng đến đây?
- Tổ tiên trên trời có linh phù hộ, cầu mong những chiến binh đó chiến thắng.
- Tôi hy vọng chiến tranh sẽ không lan đến đây... Chúng ta thật vất vả mới tìm được một nơi ổn định để ở.
Những ngày lang thang quá khổ.
Không ai muốn quay trở lại sống cuộc sống đó một lần nữa.
Nhìn về hướng bắc, Thu Diệp lo lắng co rúm lại bên cạnh chị gái.
Thu Thảo nhẹ nhàng võ vỗ cái đầu nhỏ của em gái, nhẹ nhàng an ủi cô.
- Đừng sợ. - Quản lý đại nhân sẽ bảo vệ chúng ta.
Mặc dù không thể hiểu hai chị em đang nói gì, Đằng Đằng có thể cảm nhận được sự bất an trong mắt bọn họ.
Cho họ một ánh mắt kiên định, Đằng Đằng xoa dịu hai người bằng một giọng điệu khích lệ.
- Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi.
- Mọi người trong nơi trú ẩn sẽ bảo vệ các em...
Lối vào phía bắc của công viên.
Hai chiếc xe tải dừng lại.
Biên Duyên Hoa Thủy (Chèo Thuyền Ở Biên Giới) mang theo một khẩu súng trường tấn công liêm đao, vẫy gọi đồng đội của mình lên xe.
- Anh em lên xe, làm việc! Làm việc!
[Nhiệm vụ: Đi đến - Nhà máy pin Siêu Uy (đang diễn ra)]
[Nhiệm vụ: Bảo hộ việc di dời cư dân của - Nhà máy pin Siêu Uy (chưa bắt đầu)].
Mang theo một khẩu súng trường bán tự động liêm đao được trang bị kính ngắm quang học, [Phụ Trái Đại Nhãn] nhảy vào xe hét lên.
- Đi đi đi, đi theo Thủy huynh dập lửa.
Biên Duyên Hoa Thủy liếc mắt.
- Ngày, có thể đổi tên gọi không? Cậu không thể gọi tôi là Biên Giới à?
Tuy nhiên, không phản kháng còn tốt, vừa nói một câu, bên cạnh còn có nhiều người hơn.
Thiếu Niên Công Trường Xây Dựng Và Gạch:
- Anh Thủy ơi! Hôm nay chúng ta sẽ phun nước ở đâu?
Macca Con Chim:
- Phun nước gì, Thủy huynh, hôm nay chúng ta đi đâu để tặng đầu người?
Biên Duyên Hoa Thủy: "@#%I" Bởi vì chiến tổn cao đến không hợp thói thường, đội của Biên Duyên Hoa Thủy cũng hơi nổi tiếng trên diễn đàn, thường bị người chơi và người chơi đám mây (đang đợi có tư cách vào game) chế giễu là một chiếc xe chết chóc màu đen.
Lúc trước gặp phải người biến chủng, đánh hai hiệp đã thương vong nặng nề, mà với lần cuối cùng nếu không thay đổi độ khó, đụng một đội quân thiết giáp động lực ở bên cạnh bọn hắn, làm không tốt trực tiếp bị diệt cả đội.
Đêm qua, khi căn cứ thí nghiệm bị tấn công vào ban đêm, với tư cách là một nhóm đánh nghỉ binh, tổn thất chiến đấu của đội họ lên tới 50%.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết thật sự không thể trách được hắn khi người chết nhiều như vậy, nhưng hắn luôn gặp phải cảnh tượng hoành tráng và bị cốt truyện giết chết, thật sự là có chút đen.
Bất quá kỳ quái là.
Mỗi lần hắn đều sống sót.
Chỉ vì điều này mà nhiều người vẫn đang tranh cãi trên diễn đàn, liệu hệ cảm giác cao có thể thêm né tránh hoặc vận khí hay không, nếu không thì hoàn toàn không thể nói được.
Sau khi lên xe, miệng [Phụ Trái Đại Nhãn] vẫn không ngồi yên, cười hì hì lôi kéo [Thiếu Niên Công Trường Cùng Gạch] bên cạnh trêu chọc.
- Đánh cược không, chỉ cần đặt cược 1 bạc và đoán xổ số tử thần ngày hôm nay.
[Thiếu Niên Công Trường Cùng Gạch] không cần suy nghĩ, lạnh lùng duỗi ra năm ngón tay.
- Tôi đặt cược năm.
Về phần tại sao lại là năm?
Bởi vì hắn có năm ngón tay, bàn tay kia thì lười lấy ra từ trong túi.
- Hả ? Mắt to khinh thường một tiếng.
- Vậy tôi cược sáu.
Một người chơi khác bên cạnh nghe thấy điều đó, hét lên.
- Cắt, mẹ nó đừng nói nữa. - Lão muốn xuống xe.
Có 10 đội được huy động, hai trong số đó được Biên Duyên Hoa Thủy dẫn đầu đi đến Nhà máy pin Siêu Uy, nằm cách đó 22 km.
Nằm trong một thị trấn nhỏ, nhà máy sản xuất pin hydro thể rắn an toàn, đáng tin cậy và thân thiện với môi trường, nổi tiếng trước chiến tranh, và thậm chí được tài trợ bởi hai trường tiểu học và mẫu giáo công lập của thị trấn.
Nhưng ngày nay, hơn hai thế kỷ sau, mối quan hệ duy nhất giữa nhà máy sản xuất pin và pin có lẽ chỉ là bảng hiệu có chữ pin, vì hầu như không thể đọc được các chữ khác.
Hầu hết các ngôi nhà trong khu vực nhà máy bị sập, chỉ có bức tường miễn cưỡng có thể dùng, không có dị chủng nguy hiểm gần đó, theo thời gian dần trôi, mọi người đã đến định cư.
Những người sống sót dùng vật liệu nhặt được xây lại phòng ở, tu bổ tường vây, lấy ve chai cùng làm ruộng mà sống, ở chỗ này đã sinh hoạt rất nhiều năm.
Hai chiếc xe tải dừng lại ở lối vào nhà máy.
Những người sống sót, mang theo túi lớn và thậm chí cả xe đẩy, đã tập trung ở cửa.
Vẻ mặt của rất nhiều người đều sững sờ, mặc dù nghe nói đồn rằng Bộ lạc Tước Cốt đã tấn công đến vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền không phải là một ngày hai ngày, nhưng không ai ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy.
Người bảo vệ trẻ nhảy ra khỏi xe, bước nhanh đến cổng nhà máy, hắn gặp trưởng làng của khu định cư của những người sống sót.
Đó là một ông lão có phần gù lưng, khuôn mặt bị gió và băng giá của năm tháng bao phủ, nhưng cả người trông vẫn rất cứng rắn.
Lữ Bắc đứng trước mặt ông, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói ngắn gọn.
- Bảo vệ của nơi trú ẩn số 404 - Lữ Bắc! Theo lệnh của Quản lý đại nhân, đến để hỗ trợ mọi người sơ tán!
Mặc dù cảm thấy có chút e ngại vê dáng vẻ hơi non nớt của người thanh niên trước mặt, nhưng những binh lính phía sau vẫn khiến ông lão cảm thấy nhẹ nhõm.
Gật đầu, ông lão nói. - Tên tôi là Lý Trung, là trưởng làng ở đây. Tôi đã nghe về tình hình từ những đứa trẻ, chúng ta đã đóng gói đồ đạc của mình và sẵn sàng rời đi.
- Chúng ta sẽ tuân thủ các quy tắc của các bạn, chúng ta hy vọng rằng các bạn sẽ giữ lời hứa và tuân thủ các thỏa thuận giữa chúng ta.
Lữ Bắc gật đầu, trung thành nói.
- Đừng lo lắng về điều này, đại nhân đã lên kế hoạch cho một tương lai tươi sáng cho mọi người, bây giờ hãy đi theo tôi—
Trước khi lời nói vang lên, tiếng súng đột nhiên vang lên từ xa, đạn bắn về phía cửa, trên tường bê tông lập tức in một chuỗi lỗ đạn, bụi bắn tung tóe.
Giật mình trước tiếng súng bất ngờ này, những người sống sót xung quanh đã bỏ chạy ra khỏi cửa.
Tuy nhiên, cũng có một vài người gặp nguy hiểm không loạn, khéo léo bế ông lão lên và cúi mình ở sau cánh cửa, bắn ngược về hướng viên đạn phát ra.
Nhìn thẳng về phía bắc, hai mắt Lữ Bắc hơi mở to, thấy một chiếc xe bán tải được hàn một tấm thép dừng lại ở góc đường.
Nòng súng đen ngòm đã thẳng tắp nhìn thẳng về phía này.
Biên Duyên Hoa Thủy ở rìa cách đó không xa, hắn gầm rú, dẫn mọi người lao lên, nổ súng để thu hút hỏa lực đồng thời chỉ đạo các thành viên nhỏ trong đội giải tán.
- Địch tập.
- Tài xế đừng xuống xel Lái xe tải vào khuôn viên nhà máy.
- Đội A phòng ngự tại chỗ, đội B đi theo tôi! Chúng ta sẽ chiến đấu trước khi chúng vây tới.
- Ống chuẩn bị! 100 thước anh, bắn cho tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận