Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 299: Trừng phạt chiến tranh (1)

Chương 299: Trừng phạt chiến tranh (1)Chương 299: Trừng phạt chiến tranh (1)
- Tớ sống lại.
- Lại sắp đánh giặc? Sảng khoái, đã lâu lắm rồi không làm việc.
- Không! Tại sao chỉ có 50 người? Tốc độ tay của cậu có nhanh như vậy không?
- Do dự, sẽ bại trận.
- Không nhận nhiệm vụ có thể đi theo không? Không có tiền cũng không sao, tôi chỉ đi xem một cốt truyện!
- Hàng ghế đầu bán ống phóng tên lửa Địa Tinh! Bán thua lỗ, 5 bạc một phát! Mua không thiệt hại, mua không bị lừa.
- Cho tôi một cái, trước nợ tiền.
- Cút.
Cổng phía tây của tiền đồn.
Một đám người chơi mang theo vũ khí và đạn dược của họ, chạy đến bãi đất trống trước chiến hào để tập hợp.
Bộ dáng náo nhiệt kia không giống như muốn đánh giặc, ngược lại giống như lễ hội.
Nhất là một người chơi đặc biệt ra oai, đi đến kho hàng thuê một chiếc xe, đem nòng pháo, ghế pháo, đạn pháo chấc lên hết.
Thậm chí còn thuê một người đàn ông của hệ sức mạnh để giúp kéo xe.
- Lão đại! Có thể, có thể cho tôi mở hàng một pháo đầu tiên không?
Muỗi vừa nghe lời này nhất thời vui vẻ, cười hắc hắc võ bả vai hắn.
- Nhất Định! Người anh em! Sau một hồi nghe tôi chỉ huy, cậu chăm lửa!
- TốtlI
Động tĩnh lớn như vậy, có mắt đều có thể nhìn thấy.
Những người du mục lấy nước từ bên hồ trở vê, nhao nhao kinh ngạc nhìn về phía này, hai mặt nhìn nhau, líu ríu nghị luận. - Bọn họ đang muốn đi làm gì?
- Là đánh giặc sao?
- Bọn họ đều cầm súng trên tay.
- Đang muốn đánh ai? Kẻ cướp đoạt? Hay là dị chủng?
Mang theo hai thùng nhựa chứa đầy nước, hai chị em Thu Thảo và Thu Diệp tò mò nhìn người quản lý đi ra từ cửa tây.
Tầm mắt của hai người, không hẹn mà cùng rơi vào lưng hắn —— trên cây búa ấn tượng kia.
- Thật lớn...
- Cây búa kia ít nhất phải có mấy chục kg chứ?-
- Áo giáp thoạt nhìn cũng rất nặng, là làm bằng thép sao?
- Ngài ấy không thấy mệt mỏi à.
- Không thể nhìn chằm chằm người ta một mực, không lễ phép.
- Ồ, được rồi. Chờ đãi Tại sao chỉ nói Thu Diệp? Người nhìn chằm chằm cũng có chị mà, đúng không?
Thu Thảo đỏ mặt.
- Không, không thể mất lễ phép.
Càng ngày càng nhiều người du mục bị động tĩnh ở đây hấp dẫn.
Đứng cách đó mấy chục thước vây xem xa xa, bọn họ tò mò nhìn các chiến sĩ trước chiến hào, thảo luận chuyện gì đã xảy ra.
Đây có phải là một trận chiến?
Chiến tranh có thể sẽ chết người.
Nhưng vì sao biểu tình trên mặt những binh lính kia lại hưng phấn như vậy?
Chẳng lẽ bọn họ không sợ chết?
Không ít du mục trong lòng nhịn không được sinh ra một tia kính sợ, sĩ khí của đám áo khoác màu lam này so với vũ khí trong tay bọn họ còn khiến người ta ấn tượng sâu sắc hơn. Ngay khi các tộc nhân nghị luận sôi nổi, tộc trưởng Thiết Phủ dẫn theo vài tên thợ săn mang theo cung tiễn cùng tiêu thương, từ trong đám người đi ra.
Đi tới trước mặt quản lý đại nhân, Ngô Thiết Phủ hai tay ôm quyên, cung kính nói.
- Đại nhân, những người phía sau tôi đều là tinh nhuệ trong tộc chúng tôi, chỉ cần ngài gật đầu, chúng tôi chính là trường mâu sắc bén nhất trong tay ngài.
Sở Quang nhìn hắn một cái, vốn định uyển chuyển từ chối ý tốt của hắn. Tuy nhiên lúc này, trong lòng Sở Quang bỗng nhiên khẽ động, lời nói đến bên miệng lại tạm thời sửa miệng, gật đầu nói.
- Lát nữa cậu đi theo bên cạnh tôi.
- Vâng! Thưa ngài.
Ý bảo đám người Dư Hổ và Ngô Thiết Phủ chờ đợi tại chỗ, Sở Quang đi tới trước mặt người chơi, dưới vô số ánh mắt chờ mong, mở miệng đọc ra lời thoại mình mất mười phút mới nghĩ ra được.
- Trong một đoạn thời gian dài vừa qua, người dân phố Bethe đã phải chịu đựng sự áp bức của trấn trưởng, dưới sự cai trị của ông ta, ăn không ngon bụng, nghèo đói, đấu tranh để sống. Mà những tiền tài bị ông ấy hoành hành lấy hết, tất cả đều lọt vào túi của một mình ông ấy, chỉ vì thỏa mãn dục vọng cá nhân của một người.
- Tội ác của ông ta là khó có thể tha thứ. Mà hiện tại, ông ta chẳng những đánh chủ ý lên người chúng ta, càng đột phá điểm mấu chốt chúng ta, âm thầm cấu kết cùng tử địch Huyết Thủ gia tộc của chúng ta, ký kết minh ước bí mật, thậm chí xúi giục bọn họ phát động xâm lược chúng tai
- Công lý có lẽ sẽ đến trễ, nhưng nhất định sẽ không vắng mặt, hiện tại đã đến lúc để cho tên già tham lam vô độ kia biết, chọc giận chúng ta sẽ có kết quả gì.
- Tất cả mọi người, theo tôi xuất chinh.
Trên bãi đất trống trước chiến hào, tiếng gầm hưng phấn đỉnh tai nhức óc.
- Giải phóng phố Bethe.
- Vì Tiểu Ngư.
- Ngao ngaoll... Phố Bethe.
Lâu đài trung tâm.
Thư phòng trên tầng cao nhất bị đẩy mạnh ra, một cảnh vệ mặc áo khoác da hươu vội vàng chạy vào, xuyên qua một hàng giá sách dài đi tới trước mặt trấn trưởng.
- Thưa ngài! Có rất nhiều người ở phía bắc đang lao đến! Có, có hơn năm mươi!
- Bao nhiêu?!
Sắc mặt trấn trưởng bỗng nhiên biến đổi, lập tức đứng dậy lao ra khỏi thư phòng, bước nhanh xuyên qua hành lang vòng đến tháp lâu, leo lên đỉnh tháp cao nhất tòa thành.
Bên ngoài tháp cao, gió bắc phần phật.
Ông ta còn chưa kịp mặc áo khoác đã đi ra từ trong phòng, bị thổi đến một thân thịt mỡ run rẩy. Không để ý đến cái lạnh, ông cầm lấy kính viễn vọng treo ở một bên, nhìn về phía bắc.
Chỉ thấy một đám mặc áo khoác lông thú, trong tay mang theo trường thương, đoản thương, còn giống đội ngũ cướp đoạt hơn cả đám cướp đoạt, hùng hổ đi về phía phố Bethe.
Gió bắc lạnh lẽo gào thét, trên trán lão trấn trưởng lại chảy ra một giọt mồ hôi.
Đột nhiên quay đầu lại, ông ta bắt lấy cảnh vệ đã đuổi theo bước chân ông leo lên đỉnh tháp, nước bọt bay loạn, lớn tiếng gầm gừ.
- Nhanh, triệu tập tất cả cảnh vệ, cầm vũ khí đi cửa bắc.
- Ngoài ra, gửi một người đến gặp lão Charlie và bảo ông ta huy động thợ săn trên phố Bethe! Tất cả nam đỉnh trên 14 tuổi, tất cả đều đến cửa kho vũ khí tập hợp.
- Hiện tại đi nhanh!
Cảnh vệ kia bị rống đến hai chân run rẩy, liên tục gật đầu.
- Vâng, vâng.
Lâu đài vang lên tiếng chuông đồn dập, phá vỡ sự yên tĩnh của phố Bethe.
Những người sống sót đứng trên đường căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng bọn cướp đoạt đến, nhao nhao chạy về phía nhà, thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn, kinh hoảng thất thố làm loạn. Nghe thấy tiếng chuông đồn dập, lão Charlie không hề hoảng hốt, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có một viên đá rơi xuống đất.
Nếu một chuyện ngu ngốc chắc chắn sẽ xảy ra, điều duy nhất bạn có thể làm là mong cho nó đến nhanh hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận