Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 142: Người đưa tiền đến rồi (1)

Chương 142: Người đưa tiền đến rồi (1)Chương 142: Người đưa tiền đến rồi (1)
Cửa bắc của căn cứ tiền đồn.
Hai người đàn ông ăn mặc rất thời thượng, một trước một sau kẹp con bò hai đầu vào giữa, đi đến trước cửa phía bắc thì dừng lại.
Người đàn ông đứng phía trước cầm trên tay đặc sản của thị trấn Hồng Hà - một khẩu súng trường ổ quay 7m,, mặc dù họng súng hướng xuống dưới, nhưng mắt anh ta vân đảo qua đảo lại xung quanh bờ tường, cảnh giác những nguy hiểm có thể ngay lập tức xảy ra.
Người này rất mạnh!
Đây là trực giác đầu tiên của Sở Quang.
Về phần người đứng ở phía sau, chính là thương nhân họ Tôn mà Sở Quang đã gặp trước đó.
"Haha, anh bạn cũ của tôi, chúng ta lại gặp nhau!"
Nhìn thấy Sở Quang xuất hiện ở cửa, sự căng thẳng trên mặt Tôn Thế Kỳ lập tức tiêu tan thành mây khói, vui mừng nhiệt tình mở rộng vòng tay, đi về phía anh ấy để đón chào.
Cách khá xa đã ngửi thấy mùi hương bay ra từ người của hắn, Sở Quang thật sự không thể chịu đựng được nên không ôm hắn, thay vào đó là đưa tay phải ra.
Tôn Thế Kỳ cười hề hề, cũng không hề xấu hổ, hiểu ý thay đổi tư thế, nắm lấy tay phải của Sở Quang mà ra sức vẫy.
Sau đó buông ra.
"Xin lỗi, tôi đã đi được gần năm ngày, cũng không kịp tắm rửa gì cả. Khiến anh chê cười rồi!"
"Không sao,' Sở Quang đưa mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh con bò hai đầu, đưa ra ánh mắt dò hỏi hướng về phía Tôn Thế Kỳ,'Người này là?"
"Anh ta là tay súng mà tôi thuê ở thị trấn Hồng Hà, chịu trách nhiệm cho sự an toàn của tôi suốt đường đi. Phía bên thị trấn Hồng Hà có vài bang hội xạ thủ rất giữ chữ tín, người cũng rất đáng tin cậy. Điều quan trọng nhất là họ biết làm thế nào để tránh khỏi xung đột với những kẻ cướp bóc trong khu vực gần đó... Chủ yếu là vì mục đích đảm bảo an toàn, anh cứ xem như anh ta không tồn tại là được!"
Bang hội xạ thủ?
Chỉ sợ là những tên cướp đã rửa tay gác kiếm mà thôi.
Sở Quang gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người con bò hai đầu thân hình to lớn một hồi, lông mày hơi hơi nhướng lên thành một vòng cung đang cảm thấy hứng thú.
Xem ra món thịt sấy khô mà họ làm bán rất chạy ở thị trấn Hồng Hà, thương vụ làm ăn lần trước có lẽ đã khiến cho tên này kiếm được không ít, không những có tiền để nhập thêm một lô hàng mới, mà còn thuê thêm một tên vệ sĩ nữa.
Đây là chuyện tốt.
Buôn bán có lợi cho hai bên thì mới có thể lâu bền được mà.
"Đường đến thành phố Boulder như thế nào? Có dễ đi không?" Sở Quang thản nhiên hỏi.
"Trước đây tôi chưa từng đến thành phố Boulder, tình hình ở đó tôi không nắm rõ,' Tôn Thế Kỳ lắc đầu lia lịa như cái trống lắc,' Lần trước sau khi rời khỏi chỗ anh, tôi đã đi một chuyến đến trang trại cách chỗ này của anh không xa. Thật trùng hợp là bọn họ cảm thấy rất hứng thú những món hàng còn lại của tôi, vì vậy tôi đã trao đổi với họ một ít lương thực, trực tiếp đi về luôn."
"Đường xá trong thành phố quá phức tạp, những phế tích bên trong giống như cái mê cung vậy, tôi thà rằng đi bộ 10 km trong vùng hoang dã, cũng không muốn đi một dặm trong thành phố."
"Có lẽ anh cũng đã cảm nhận được rồi, mùa đông năm nay sợ rằng sẽ khắc nghiệt hơn những năm trước. Giá thực phẩm ở thị trấn Hồng Hà quả thật tăng chóng mặt. Những nhân vật lớn như chủ quặng mỏ, chủ nô ăn không quen những loại gel dinh dưỡng đen xì kia, tôi gần như vừa mới vận chuyện đồ đến trạm giao dịch, đã bị người hâu của họ tranh mua hết sạch”"
"Tôi nghĩ rằng nếu nó bán chạy như vậy, chỉ bằng nhân lúc trước khi tuyết dày chắn đường đi thêm một chuyến nữa, thế là tôi thuê một người vệ sĩ rồi lên đường, hehe."
"Bán chạy như vậy? Xem ra lần trước tôi bán giá rẻ rồi." Sở Quang nửa đùa nửa thật nói.
Nhận thức được bản thân có chút đắc ý vênh vào, Tôn Thế Kỳ vội vàng ho khan một tiếng, cười nói. "Đại nhân anh cứ nói đùa, những người đi buôn hàng tứ phương như chúng tôi đều là những người lấy thắt lưng buộc bụng mà làm ăn. Nói rằng có thể kiếm được chút tiền, thật ra cũng chỉ là kiếm lộ phí sống qua ngày mà thôi."
"Được rồi, đừng bán thảm với tôi nữa. Cậu kiếm được bao nhiêu là chuyện của cậu, có tiên rồi thì nhớ mua thêm hai con bò nữa, xuân năm sau mang thêm vài thứ nữa đến", Sở Quang cắt ngang những lời vô nghĩa của hắn, đi thẳng vào vấn đề hỏi "Đồ tôi cần đâu? Cậu có mang theo không?”
Tôn Thế Kỳ vội vàng nói.
"Đầu mang theo cả! Hehe, yên tâm, những phân phó của anh tôi chắc chắn không quên đâu!"
Bò hai đầu sau khi đột biến, thể trọng thường có thể lên đến hơn 1 tấn, tải trọng khoảng từ 700kg đến 900kg, khả năng di chuyển trên địa hình phế tích và địa hình hoang dã cũng xem như tương đối tốt, thua kém một chút so với bò Tây Tạng đột biến.
Ngoài năm trăm kg tiền xu ra, Tôn Thế Kỳ còn dùng số tiền kiếm được để mua gần một trăm kg vật tư.
Những vật có giá trị giao dịch trong số đó, bao gôm một bọc muối thô màu vàng bóng cao cấp nặng khoảng 10 kg. Ngoài ra còn có 10 khẩu súng trường quay nòng đường kính 7mm, cùng với hai túi đạn hạng nặng trịch, v. v.
Mặc dù anh ấy vẫn còn thừa vài cân, nhưng đã không có thêm tiền để nhập hàng nữa.
Thông thường vào kiểu tình huống này, những thương gia không quá giàu có như thế này sẽ mạo hiểm đi đường vòng nhặt ve chai, nhưng vào thời điểm hiện tại này, rõ ràng là không thích hợp để làm như vậy.
Khi kiểm tra đạn được đựng trong túi, Sở Quang chú ý thấy, hai bao đạn lớn này vậy mà đều làm bằng đồng?
Xem ra bên phía thị trấn Hồng Hà hình như không hề thiếu thốn đồng.
Tuy nhiên, so với các vỏ đạn được ép định hình do thành phố Boulder sản xuất, rất nhiều viên đạn sản xuất tại Thị trấn Hồng Hà được quấn bằng da đồng, trên vỏ đạn vẫn còn tồn tại những chỗ lồi lõm mà mắt thịt có thể nhìn thấy được.
Chẳng trách họ lại chế tạo loại súng trường ổ quay bán tự động với cấu tạo bộ khóa nòng đơn giản như thế này.
Bộ khóa nòng mà tinh vi hơn một chút, bắn loại đạn này chỉ sợ rằng chưa bắn được mấy phát đã kẹt vỏ đạn rồi.
Đây chính là sự chênh lệch giữa cứ điểm của người sống sót nhờ công nghiệp và cứ điểm của người sống sót nhờ tài nguyên phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận