Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 212: Thủ lĩnh, chúng ta có lợi thế rất lớn (1)

Chương 212: Thủ lĩnh, chúng ta có lợi thế rất lớn (1)Chương 212: Thủ lĩnh, chúng ta có lợi thế rất lớn (1)
Trên đường trở về mặc dù ngược gió, nhưng Hải Ân lại cảm giác thân thể mình đang bay, vết thương trên chân cũng không đau như vậy.
Do nhu cầu của kế hoạch, ông ở lại trong trại của đám người áo khoác màu xanh trong một ngày, bây giờ là buổi chiều ngày hôm sau, chỉ vài giờ trước, ông đã ăn trưa với người đàn ông đó.
Bữa ăn trưa kia khiến ông ấn tượng sâu sắc, món chính là thịt đùi cua hấp, món ăn phụ là canh nấm, khoai lang nghiền.
Có thể tiêu diệt Liệt Trảo giải, xem ra thực lực của nhóm người này còn cường hãn hơn so với tưởng tượng của ông, ít nhất có hỏa lực chống thiết giáp.
Mà trên mặt khoai lang sừng dê kia, lại có rắc nước tương dùng để nâng mùi.
Vũ Đức dồi dào, tiếp tế sung túc, gia tộc Huyết Thủ quả thật trêu chọc một đối thủ đáng sợ, hai đội nhân mã bị bẻ gãy trên tay bọn họ, tuyệt đối không oan.
Hải Ân là một thương nhân, mà thương nhân thường rất thực tế.
Ông ta sẽ luôn đứng về phía người chiến thắng... Ít nhất là bên có hy vọng chiến thắng nhất.
Thật ra, khi người đàn ông tên Sở Quang kia thuyết phục chính mình, có thể nhìn ra anh ta cũng không phải rất hiểu rõ quy tắc của thương nghiệp của Mã Đề Thiết.
Cho dù mình cố gắng biểu hiện trước mặt ông chủ một phen, cũng không có khả năng thoát khỏi những ngày tháng giấu đầu ở thắt lưng.
Mặc dù bản thân trên danh nghĩa thuộc về 'nhân viên bán hàng' của các doanh nghiệp, nhưng trên thực tế bản chất của nhân viên bán hàng là gần gũi hơn với đối tác.
Họ hoạt động ở phía nam Hà Cốc hành tỉnh, sử dụng mối quan hệ của các thương nhân Mã Đề Thiết để mua và bán, sau đó nhận chênh lệch từ mỗi giao dịch.
Hải Ân đã tính toán sơ bộ một khoản.
Cho dù tổn hại hai nhóm nhân mã, Huyết Thủ thị tộc vẫn có năm sáu mươi lao lực cường tráng, nếu tính cả bia đỡ đạn, tù binh gì đó, không sai biệt lắm có gần trăm người. Cho dù có thể mang theo một phần ba trở về, cũng đủ để hắn trở thành thương nhân truyền thuyết của Mã Đề Thiết trong cả cả trấn Hồng Hà.
Có thể làm việc thì bán cho chủ mỏ, thiếu cánh tay thiếu chân đưa đi lấy nội tạng, bán cho Cự Thạch thành hoặc những người sống sót lớn khác ở phía bắc Hà Cốc hành tỉnh, cao thấp đều là 1000% lợi nhuận.
Nghĩ về việc làm ăn này như thế nào cũng là kiếm được rất nhiều.
Đối với việc những kẻ mang áo khoác màu xanh có thể giành chiến thắng?
Thành thật mà nói, ông đã không xem xét khả năng bọn họ sẽ thua.
Những người này có thể làm việc chăm chỉ như một con trâu, cũng có thể săn bắn hung dữ như sói, thậm chí ngay cả những người đi lại nhiều năm trên đất chết cũng bị họ giải quyết.
Cả vê mặt chiến thuật và chiến lược, họ đều có lợi thế đáng kinh ngạc.
Mà thủ lĩnh của những người này, lại là một người đàn ông làm cho người ta đoán không ra sâu cạn.
Nhóm người này khá đáng sợ.
Trực giác của Hải Ân nói cho ông biết, làm tốt quan hệ cùng những người này, tiền đồ ngày sau khẳng định không nhỏ, làm tốt thì nhận được tiền công có lớn hơn rất nhiều nếu so với làm việc ở thương hội. ...
Dọc theo đống đổ nát trên cao ra khỏi thành đi về phía bắc, sau khi vòng qua mấy đống đổ nát sụp đổ, chỉ chốc lát sau Hải Ân đã nhìn thấy xưởng lốp xe bị Gia tộc Huyết Thủ chiếm lĩnh.
Bên ngoài tường bê tông được đặt cọc gỗ gai và cốt thép làm như chướng ngại vật, trên tường thì được vẽ các bức graffiti (*) không rõ ràng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rùng mình.

(*Tranh phun sơn từ gốc tiếng Anh là Graffiti bắt nguồn từ tiếng Latin: Graffito có nghĩa là "hình vẽ trên tường" là tên gọi chỉ chung về những hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn) Một thi thể không còn đầu bị vứt ở cửa thoát nước ven đường, đang bị mấy con chuột to lớn gặm nhấm, nhìn ra có nô lệ xui xẻo nào đó đã không làm cho đám dã man này tận hứng.
Hải Ân há miếng uốn lưỡi, trong lòng thầm hô một tiếng đáng tiếc, trong tay ôm rương gỗ, bước chân không ngừng đi tới cửa trại gõ.
- Tôi là Hải Ân, mở cửa ra.
Đã sớm tháo ra băng gạc trên đùi, vết thương cũng đã được cầm máu, Hải Ân giả vờ la hét, phất tay với người canh gác trên tường.
Nhận ra khuôn mặt của Hải Ân, người đàn ông cạo trọc đầu, trên mặt bôi nước thuốc màu đỏ tươi đi đến trước bàn kéo làm bằng thép, vươn cánh tay cơ bắp cuồn cuồn bắt đầu kéo mạnh.
Cùng với tiếng vang lạc lạc lạc, cửa gỗ chậm rãi mở ra.
Hải Ân một khắc cũng không dừng lại, bước nhanh vào cứ điểm của gia tộc Huyết Thủ, dưới sự dẫn dắt của một gã lính gác thuộc kẻ cướp đoạt, đi tới trước doanh trướng của Hùng.
Đặt hộp gỗ trên mặt đất, trán của ông kề sát mặt đất.
- Kính thưa thủ lĩnh tôn kính! Những người đó là một nhóm man rợ, tôi xin lỗi vì đã cố gắng hết sức, nhưng họ chỉ đơn giản là không thể giao tiếp.
Mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông trước mắt quỳ trên mặt đất, Hùng ngồi nghiêng trên ghế, vẻ mặt lười biếng dùng hai tay nâng cằm.
- Anh không có mang người của tôi trở lại.
- Đúng vậy... Bởi vì căn bản cũng không có tù binh.
- Không có?
Hùng ngồi thẳng dậy từ trên ghế, đôi mắt vốn không to cơ hồ bị biểu tình dữ tợn trên mặt chen ngang thành một điểm nhỏ.
- Anh nói không có tù nhân, điều này có nghĩa là gì?
Hùng biết rõ thủ hạ của mình đều là đức hạnh gì.
Nếu như đụng phải đám người cùng hung ác cực có lẽ còn có thể liều chết đánh nhau, nhưng đánh nhau cùng đám người áo khoác màu lam... Cho dù đánh không thắng cũng tuyệt đối không có khả năng huyết chiến đến cùng.
20 điểm trong thẻ đánh bạc đổi một tù binh trở về là không thiệt thòi, chờ tu sinh dưỡng tức một đoạn thời gian ngắn, tập trung nhân mã tìm về là được.
Về phần những người thiếu tay gấy chân, hắn sẽ để cho tên buôn bán nô lệ trước mắt toàn quyền xử lý, Huyết Thủ thị tộc không nuôi người nhàn rỗi, cũng không có lương thực dư thừa để đi nuôi.
Hắn hiện tại thậm chí hoài nghỉ, người trước mắt này đang nói dối, dùng danh nghĩa của mình đi đàm phán, lại đưa những tù binh kia đi tới nơi khác.
Hải Ấn rất nhạy cảm với bầu không khí.
Mặc dù không nhìn thấy biểu tình trên mặt Hùng, ông cũng đoán được cái đầu óc đầy cơ bắp này đang suy nghĩ cái gì, vì thế vội vàng lộ ra biểu tình bi phẫn, lấy ra lý do mình đã sớm chuẩn bị tốt.
- Những người đó chính là một đám cặn bã, là chuột, là giòi mặc áo khoác da xanh! Bọn họ căn bản không nói nhân nghĩa đạo đức, mỗi một tế bào đều khắc hai chữ xảo quyệt.
- Bọn họ giả vờ tiếp nhận sự đầu hàng của đám thủ hạ ngài, sau khi người của ngài buông xuống vũ khí, tàn nhẫn treo cổ tất cả ở trước cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận