Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 474: Bức tử trứng của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (2)

Chương 474: Bức tử trứng của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (2)Chương 474: Bức tử trứng của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (2)
Nhìn thảo luận trên diễn đàn chính thức, Sở Quang cũng giống như những người chơi này, vẻ mặt đầy ngu ngốc.
Sờ lương tâm nói chuyện, quả trứng đó là hắn biên ra không sai, nhưng 90% chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế bức tử này cũng không phải là sản phẩm của hắn.
Người chơi nhìn thấy tiến độ khám phá toàn bộ server, trên thực tế, là thanh tiến trình mà hắn nhìn thấy trong trang hệ thống quản lý.
Chẳng lẽ trong nơi trú ẩn số 117 còn cất giấu một khu vực tuyết ẩn nào đó không có dấu hiệu trên bản thiết kế?
Không đến mức đó chứ.
Chuyện hoạt động không vội vàng nhất thời, còn có một nửa người chơi chưa từng đi thăm dò.
Sở Quang định chờ một chút, xem người chơi còn lại có phát hiện mới hay không.
Ở phía bên kia, đội Ngưu Mã thám hiểm đến cơ sở thí nghiệm sinh thái không gian Trung Châu, cũng có những phát hiện mới.
Dựa trên thiết bị đầu cuối và các thiết bị điện tử khác mà họ nhận được trong phòng bảo vệ, Ân Phương kết luận rằng toàn bộ cơ sở thực sự là một sinh quyển nhân tạo hoàn toàn khép kín được xây dựng dựa trên lò phản ứng nhiệt hạch nhiệt hạch.
- ... Hiện tại không có manh mối trực tiếp nào có thể chứng minh được, cơ sở thí nghiệm sinh thái kia liên quan cụ thể là dự án nào. Có lẽ nó phục vụ các chương trình nơi trú ẩn, cũng không chắc chắn để nghiên cứu làm thế nào để thiết lập các thuộc địa trong không gian ngoài.
Nghe xong Ân Phương báo cáo, Sở Quang trực tiếp hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất.
- Cậu có thể tìm thấy một thanh nhiên liệu?
Ân Phương gật đầu.
- Hắn là có thể, nhưng căn cứ vào tình báo mà người chơi ngươi thăm dò được, dị chủng giấu ở trong tựa hồ không ít, thanh lý những dị chủng kia chỉ sợ phải tốn một chút thời gian. Nghe đến đó, Sở Quang thở phào nhẹ nhõm.
Dành thời gian là một vấn đề nhỏ.
Miễn là bạn có thể có được thanh nhiên liệu trong tay, nó là giá trị mất nhiều thời gian hơn nữa. ....
Ngay khi người chơi đang bận rộn với nhiệm vụ của mình, Sở Quang bên này cũng không nhàn rỗi.
Lực lượng bảo vệ đã tăng từ 15 lên 45,50% trong số 30 người mới được tuyển dụng đến từ phố Bethe và 50% từ các trại lưu vong.
Là bộ đội trực hệ của mình, hoàn toàn vung tay mặc kệ là không có khả năng.
Mặt khác, đám người Pritt bị bắt tù binh lúc trước, sau một ngày giam giữ, Sở Quang đưa tất cả bọn họ đến nhà máy gạch, ở nơi đó tiếp nhận lao động cải tạo.
Nhìn đám công nhân mới tới, Eugene liếc mắt một cái liền nhận ra, thân phận của những người này cũng giống như mình, đều là tù binh của đám áo khoác màu xanh.
Không chỉ vậy, hắn cũng ngửi thấy mùi quen thuộc từ cơ thể của họ.
Giờ ăn trưa.
Các tù nhân mới ngồi ở một góc ăn tối.
Eugene xách hộp cơm đi tới, hỏi thăm bốn người kia.
- Hắc, người mới tới, các sao anh có thể tiến vào?
Pritt liếc nhìn anh ta.
- Lính đánh thuê, anh thì sao?
- Trùng hợp, tôi cũng vậy.
Nhếch miệng, Eugene liếc mắt nhìn người quấn băng trên cánh tay.
- Nói xem, canh tay này là bị sao?
Carl nghiêm mặt, mặt không chút thay đổi nói.
- Ngã một cái.
Eugene huýt sáo: - Té ngã là được, có thể làm gãy cổ tay, đây chỉ sợ là ngã vào kìm nhổ đinh nhỉ.
Tay súng máy Lambert tiến lên một bước, hai mắt nhìn chằm chằm tên này, trâm giọng nói.
- Anh đến để kiếm chuyện?
Eugene nhíu mày, căn bản không có đem khiêu khích của hắn để vào mắt.
LamBert trong lòng tức giận, đang muốn bắt đầu, nhưng đúng lúc này, bên cạnh truyền đến âm thanh.
- Tôi khuyên các anh tốt nhất đừng gây phiền toái.
- Nếu như không muốn bị treo cổ.
Vẻ mặt của LamBert chậm lại, ba người khác cũng nhao nhao nhìn về phía âm thanh kia, chỉ thấy một người đàn ông có cái mũi cao đứng ở đó.
Pritt nhìn Lombert một cái, cho hắn một ánh mắt, người sau miễn cưỡng nuốt xuống khẩu khí này, lui về.
Bầu không khí căng thẳng đã được nới lỏng một chút.
Trùng hợp đúng lúc này, một người đàn ông dáng cảnh vệ, từ ngoài đi vào, nhìn xung quanh mọi người một cái, mặt không chút thay đổi nói.
- Vanus là ai?
Người đàn ông trước đó đã ngăn chặn cuộc xung đột giơ tay lên.
- Là tôi.
Cảnh vệ cũng không nói nhảm, thẳng thắn nói.
- Đi theo tôi một chuyến.
Vanus gật gật đầu, buông hộp cơm trong tay xuống, đứng dậy đi theo phía sau cảnh vệ.
Bầu không khí trong phòng hơi tỉnh tế.
Pritt nhìn về phía Eugene, hỏi.
- Người đó là ai?
- Anh nói anh tôi? Eugene nhìn về phía người đàn ông đi theo cảnh vệ ra khỏi xưởng gạch, chậc chậc một tiếng nói.
- Hắn thật đáng kinh ngạc.
Pritt hỏi.
- Anh có nghĩa là khía cạnh nào?
Eugene nói.
- Các phương diện, nghe nói qua quân đoàn chưa?
Pritt gật đầu.
Quân đoàn ở phía bắc đánh nhau với người của Đại Liệt Cốc một năm, lưu dân từ phía bắc chưa từng dừng lại. Quán rượu ở Cự Thạch Thành luôn có thể nghe được tin đồn về quân viễn chinh, tuy nhiên phần lớn đều không đáng tin cậy.
Có người nói bọn họ nửa năm trước cũng đã thắng, thế lực quân đoàn đã tiến vào tỉnh Hà Cốc. Cũng có người nói bọn họ thua rất triệt để, ngay cả tướng quân cũng bị bắt làm tù binh. Cũng có người nói tướng Carat chết trận tiền tuyến, hiện tại tướng quân mới đang dẫn quân tác chiến. Mà tin đồn thái quá hơn còn có nói, người của quân đoàn thấy không gặm được Đại Liệt Cốc, quyết định huy sư nam hạ xâm lấn thành phố Thanh Tuyền.
Có một điều không thể nghi ngờ, những người đó rất mạnh.
- Tôi nghe nói người của quân đoàn, ở giữa sống mũi có một khối xương nhô lên...
Nhớ lại ngũ quan của người nọ, Pritt trong lòng khẽ động nói.
- Anh ta là người của quân đoàn?
Eugene nhìn hắn, dùng ngữ khí hấp dẫn nói.
- Đúng vậy, hơn nữa còn là Thiên phu trưởng.
Thiên phu trưởng.
LamBert hít một hơi khí lạnh, Jerry và Carl hai mặt nhìn nhau, biểu tình trên mặt nhao nhao động dung.
Tuy rằng chưa từng tận mắt nhìn thấy quân đoàn, nhưng tin đồn về quân đoàn, bọn họ cũng không ít lần nghe nói. Muốn bắt một gã thiên phu trưởng làm tù binh, ít nhất phải tiêu diệt đại đội ngàn người của một quân đoàn.
Pritt gian nan nuốt nước bọt, cảm giác ngón trỏ có chút run rẩy.
Họ đang chiến đấu với loại đối thủ như thế nào?
Nếu như nói lúc trước còn có một tia không phục, hối hận lúc ấy không có mặc thiết giáp động lực giết ra ngoài, giờ phút này trong lòng hắn chỉ có may mắn.
Thực lực của những chiếc áo khoác màu lam này, chỉ sợ còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
May mắn thay, không có phản kháng đến cùng.
Thật tuyệt vời khi được sống...
Trong khi đó, ngoài nhà máy gạch.
Đi theo bước chân của cảnh vệ, đi về phía cửa bắc của công viên đất ngập nước một đoạn, Vanus nhìn thoáng qua xung quanh, nhịn không được hỏi.
- Chúng ta đi đâu?
Cảnh vệ mặt không chút thay đổi nói.
- Đại nhân muốn gặp anh.
Vanus cẩn thận nhắc nhở.
- Căn cứ tiền đồn không ở bên này.
Lính canh nói với sự thiếu kiên nhẫn.
- Đại nhân trước buổi trưa đi trang trại Trường Tồn. Bảo anh đi theo thì cứ đi theo, làm thế nào nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!
Nghe được tiếng răn dạy này, Vanus lập tức ngậm miệng lại, tuy nhiên trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Lúc mới đi ra, trong lòng hắn còn có chút khẩn trương, cho rằng là muốn đem mình kéo ra ngoài giết chết.
Hiện tại xem ra, ít nhất không cần phải chết.......
Trong khi đó, tầng B2 của khu bảo tôn 117. Trong một nhà kính nhân tạo khổng lồ.
Nha Nha đứng bên cạnh bể thủy canh, vuốt cằm, lông mày nhẹ nhàng nhứu lại.
- Nơi này quả nhiên có vấn đề.
Đằng Đằng ngáp một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Cô chắc chắn không nhìn nhầm?
Đại khái hai giờ trước, cô đang định khởi công, bị Nha Nha không khỏi không phân biệt được kéo tới nơi này.
Nói thật, cô một chút cũng không cho rằng, những đại gia trên diễn đàn cũng không phát hiện ra manh mối, có thể dễ dàng như vậy bị hai người bọn họ tìm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận