Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 300: Trừng phạt chiến tranh (2)

Chương 300: Trừng phạt chiến tranh (2)Chương 300: Trừng phạt chiến tranh (2)
Ví dụ như, ở chung với một trấn trưởng đầu tôm, trước khi làm ra chuyện ngu xuẩn càng thêm khác thường như tự chăm thùng thuốc súng, người đáng thương bị liên lụy sẽ ít đi một chút.
Không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta sẽ nhanh chóng phái người đến tìm mình, để mình vận động thợ săn trên phố Bethe, đứng trên tường rào tranh đấu đến cùng cùng đám áo khoác xanh kia.
Kéo rèm cửa hàng tạp hóa lên, lão thuận tay cầm một cây gậy, chui vào trong đám người hoảng loạn trốn đi.
Trong khi đó, cánh cửa kho vũ khí ở phía lâu đài mở ra.
Cảnh vệ mặc áo khoác da hươu, từ trong tay đội trưởng nhận lấy súng trường ống sắt cùng đạn dược đưa tới, sau đó bước chân nhanh chóng xông về phía cửa bắc, canh giữ phía sau hầm trú ẩn nghiêm trận chờ đợi.
Tuy nhiên, các tấm kim loại đã qua sử dụng và các boongke được xếp chồng lên nhau bằng bê tông không mang lại cho họ nhiều cảm giác an toàn.
Ngoại trừ vài cựu chiến binh trên mặt đầy nếp nhăn, trên mặt không ít cảnh vệ trẻ tuổi đều mang theo kinh hoảng cùng thấp thỏm, tay cầm súng chảy ra mồ hôi khẩn trương.
Thế lực lớn như Huyết Thủ gia tộc, sau khi thu phí bảo hộ sẽ không tới. Bình thường đối thủ của bọn họ đều là dị chủng, nguy hiểm nhất cũng chỉ có mấy con gấu nâu biến dị. Chỉ có rất ít tình huống mới có thể gặp phải kẻ cướp đoạt không mở mắt tìm tới cửa tống tiền, mà sức chiến đấu của những người đó bình thường không phải bình thường, nghèo ngay cả súng cũng không có, thậm chí còn không bằng thợ săn trên trấn.
Tình huống như thế này, không ít bảo vệ trẻ tuổi vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Nhìn các cảnh vệ xung quanh, trên mặt lão Walter bưng súng săn nổi lên một tia nghiêm trọng.
Tính cả chính mình, tổng cộng chỉ gom góp được 11 người, trong đó một nửa đều là bảo vệ trong nhà lão trấn trưởng, một năm bắn đạn, cộng lại cũng chưa chắc có 30 viên.
Đội trưởng đội cảnh vệ ở một bên tức giận mắng thuộc hạ bên cạnh. - Người đâu? Chỉ có vậy thôi sao? Còn những thợ săn trong thị trấn thì sao? Gửi cho họ súng và để cho họ đi ra khỏi tòa nhà đi.
Lính canh trẻ ôm súng trường, nơm nớp lo sợ nói.
- Lão Charlie đã đi vận động... Bọn, bọn họ sẽ đến sớm thôi.
- Không còn kịp nữa rồi.
Lão Walter nhìn ra ngoài hầm trú ẩn.
- Những người đó đã tới rồi.
Các đường phố được bao phủ bởi băng và tuyết.
Một đám binh lính mặc áo khoác lông thú, lưng đeo trường thương đoản đao, dưới sự dẫn dắt của một người đàn ông mặc áo giáp nặng, xuất hiện ở cuối đường phố, tản ra công sự xung quanh sau lưng.
Hai bên cách nhau hai trăm thước, đã tiến vào khoảng cách giao chiến.
Nhưng ai cũng không nhúc nhích, chỉ khẩn trương giật giật.
Đúng lúc này, lông mày Walter đột nhiên co rụt lại, chỉ thấy đối diện từ góc đường đẩy ra một nòng pháo màu đen.
Bọn họ lại còn có pháo?
Nòng pháo kia ước chừng dài bằng chân người, đại khái là được đúc ra, vách ống tương đối thô, họng pháo động đen tản ra ý lạnh thấm vào người.
Mặc dù bộ dáng đơn sơ, nhưng không ai dám khinh thường uy lực của nó.
Đội trưởng cảnh vệ ở một bên nuốt nước miếng, rốt cục thiếu kiên nhẫn, lớn tiếng hô với đối diện.
- Mấy người là ai? Làm gì ở đây!
Vô nghĩa...
Câu hỏi ngu ngốc này có cần phải hỏi không?
Walter ở trong lòng chửi bới một câu, yên lặng nạp đạn cho súng săn trong tay, vươn nòng súng ra, nhắm vào đối diện.
Nhưng đúng lúc này, đồng tử của lão chợt co rụt lại. Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo khoác da thú, giơ hai tay lên ý bảo mình không có vũ khí, từ sau lưng hầm trú ẩn đứng lên, đi ra.
Lão Walter nheo mắt lại.
Đứng canh cổng trong nhiều thập kỷ, ông gần như nhận ra mọi khuôn mặt trên đường phố.
Hiển nhiên không chỉ có ông nhận ra thân phận người nọ, bên cạnh có vài tên cảnh vệ trẻ tuổi cũng nhận ra, nhỏ giọng thì thầm.
- Triệu Thử?
- Giống như... Đúng là hắn.
- Hí... Anh ta không chết sao? Tôi thấy gia đình anh ta làm tang lễ.
- Tôi nhớ ra rồi! Là chuyện của tháng trước đi, hình như là lúc đi phía bắc săn hươu, đụng phải người của Huyết Thủ gia tộc... Cùng nhau bị bắt còn có lão nhị Dương gia kia.
- Dương Nhị Cẩu?
- Đúng đúng đúng, chính là tên kia.
Ngay khi đám cảnh vệ nghị luận, Triệu Thử đi về phía trước một hai mươi mét dừng bước, mở miệng lớn tiếng hô.
- Bà con, tôi là Triệu Thử! Tôi ở đây để giúp các anh.
- Giúp chúng ta?
Đội trưởng cảnh vệ phía sau hầm trú ẩn lạnh lùng cười, chỉa súng về phía Triệu Thử đang đứng trong tuyết quát:
- Giúp chúng ta trong miệng cậu, chính là như thế này?
Nhìn thấy cảnh vệ đội trưởng, Triệu Thử theo bản năng sợ hãi một trận. Nhưng nghĩ đến mấy chục binh sĩ phía sau làm chỗ dựa cho mình, nghĩ đến những lời quản lý đại nhân nói với mình lúc trước, trong mắt cậu lại một lần nữa dấy lên ngọn lửa, thắt lưng vừa rồi cúi xuống một chút cũng một lần nữa thẳng tắp lên.
Nhìn những người đồng hương đẳng sau boongke, cậu tăng âm lượng và nói to.
- Một tháng trước, tôi cùng lão nhị Dương gia đi phía bắc săn hươu, bất hạnh bị kẻ cướp đoạt của Huyết Thủ thị tộc bắt đi, ném vào trong địa lao của bọn họ. Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi đã chết, đều là hàng xóm của chúng ta... Cũng chính là những người phía sau tôi, cứu tôi khỏi ngục tối của kẻ cướp đoạt.
Cảnh vệ phía sau hầm trú ẩn xôn xao một trận, trên mặt nhao nhao lộ ra kinh hãi.
Được cứu khỏi ngục tối của những kẻ cướp đoạt?
Ý tứ này là nói, Huyết Thủ gia tộc đã bị bọn họ bưng đi?
Triệu Thử không dừng lại, tiếp tục nói.
- Họ không chỉ cho tôi thức ăn, quần áo, nhiên liệu, mà còn sắp xếp công việc và nơi trú ẩn cho tôi để bảo vệ tôi khỏi nạn đói và lạnh. Họ không chỉ chấp nhận tôi, mà còn chấp nhận các tù nhân khác đã được giải cứu. Nói những điều này không có ý nghĩa khác, tôi chỉ muốn cho các anh biết, bọn họ cũng không phải địch nhân của chúng ta ——
- Nói láo!
Đội trưởng cảnh vệ chửi ầm lên.
- Tên phản bội nhà cậu đúng là một con sói mắt trắng! Chỉ vì người ngoài ném hai khúc xương mà cậu đã vẫy đuôi để cầu xin họ, cam chịu họ bóc lột, thậm chí nhắm vào đồng bào của mình! Lương tâm của cậu ở đâu?
Triệu Thử nổi giận, lớn tiếng quát.
- Lương tâm? Anh không biết xấu hổ mà nói lương tâm? Anh lớn tiếng nói cho tôi biết ai là một con sói mắt trắng không quan tâm đồng bào của mình? Chúng tôi nhặt rác, săn bắn, làm tất cả mọi thứ để kiếm thẻ bạc, nhưng những gì chúng tôi nhận được là gì? Chúng tôi hàng năm cống nạp cho ông ta, chịu đựng sự bóc lột của ông ta, sử dụng tiền kiếm được để mua những thứ đồ dùng cần thiết từ ông ta, nhưng ra ngoài lại bị những kẻ cướp đoạt cưỡi trên đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận