Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 84: Cầu xin anh, cho tôi đi chuyển gạch đi! (2)

Chương 84: Cầu xin anh, cho tôi đi chuyển gạch đi! (2)Chương 84: Cầu xin anh, cho tôi đi chuyển gạch đi! (2)
Vất vả lắm mới giành được cơ hội online.
Nhặt Rác Rưởi Cấp 99 không trì hoãn một giây phút nào, sau khi rời khỏi chỗ lánh nạn thì lập tức hướng về thang máy mặt đất, rất nhanh đã biến mất vào màn đêm của viện điều dưỡng.
Sở Quang có thể cảm nhận được đại khái vị trí và khoảng cách của mỗi một người người chơi.
Sau khi xác nhận anh trai Rác Rưởi không chạy lung tung mà là tuân theo mệnh lệnh của mình đi thẳng về hướng bắc, Sở Quang bèn quay trở về chỗ lánh nạn đóng cửa lại, ngồi ở trên ghế tiếp tục ngủ gà ngủ gật. ...
Hôm sau, chưa đến 6 giờ sáng sớm .
Ngoại Trừ Nha Nha ngày hôm qua bị cho không vẫn đang chờ chế tác thể nhân bản lại từ đầu, những người chơi khác đều lần lượt từ khoang hồi sinh bò ra ngoài.
Còn anh chàng Rác Rưởi đã ra ngoài từ trước đó tạm thời vẫn chưa quay về.
Tuy nhiên bên Sở Quang có thể thông qua danh sách người chơi để xác nhận gã vẫn còn sống, hơn nữa cách công viên đầm lầy một khoảng không quá xa.
"Quản lý giả đại nhân đáng kính, xin hỏi hôm nay có căn dặn gì không?" Lão Bạch đi lên trước đầu tiên, cung kính hỏi.
Tuy là một câu vô nghĩa, nhưng mỗi ngày anh đều sẽ nói một lần.
Lỡ như có thể làm xuất hiện tình tiết gì đó thì sao?
Không làm xuất hiện tình tiết cũng không sao, cứ coi như làm tăng cảm giác tồn tại trước mặt người quản lý.
Sở Quang cũng là trước sau như một mà thực hiện chức trách của NPCŒ, làm theo phép mà trả lời:
"Giống với ngày hôm qua, nhiệm vụ đều viết ở trên bảng thông báo, trừ những cái đó ra các cậu có thể tự do phát huy, bây giờ tiền đồn đang rất thiếu đồ ăn và vật liệu xây dựng... và cả công sự phòng ngự nữa." Tường bao của trạm tiên đồn đã xây dựng được một mắt.
Ba mặt tường còn lại hẳn là có thể hoàn công trong vòng hai ngày .
Hiện tại việc Sở Quang khá lo lắng chính là động tĩnh của trạm tiền đồn bên này càng lúc càng lớn, làm bộ lạc người đột biến ở phía đông phố 76 chú ý.
Hiện tại nguyên cả trạm tiền đồn chỉ có ba khẩu súng, trong đó hai khẩu vẫn là ổng nhỏ 5mm, khi đối mặt với những tên cơ bắp da xanh đó không thể nói là không hề có sức phản kháng, nhưng chắc chắn sẽ bị đánh rất thảm, đoán chừng cũng chỉ có một mình mình có thể chạy trốn.
Nếu bị đám súc sinh kia tóm được, đó mới thực sự gọi là sống không bằng chết, trong tình huống bình thường thì tinh thần sẽ suy sụp trước cơ thể...
Đương nhiên, nếu thực sự có người chơi bị bắt giữ, đoán chừng cũng sẽ buộc phải ngắt kết nối, những chuyện xảy ra sau đó cho dù có tò mò cũng không cảm giác được gì cả.
Đoàn người chia nhóm lần lượt vào mặt đất, tinh thần phấn chấn chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.
"Anh chàng Rác Rưởi đâu? Sao không thấy được cậu ta?" Dạ Thập nhìn xung quanh, phát hiện bên trong đám người lại không có con thằn lằn to kia.
Sở Quang nhìn cậu một cái nói:
"Cậu ta đã xuất phát trước rồi, tôi có nhiệm vụ đặc thù giao cho cậu ta."
Nghe thấy câu nói này, những người chơi gần đó lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Quả nhiên nghề nghiệp đặc thù chính là có sự khác biệt.
Bọn họ vẫn còn đang vận chuyển gạch, thằng nhóc này đã nhận được nhiệm vụ riêng biệt.
Người Châu Âu đáng ghét!
"Dạ Thập, một lát cậu và tôi đi một chuyến xa nhà... Còn có Phương Trường, cậu cũng đi cùng." Sau khi suy nghĩ rất lâu, Sở Quang cuối cùng vẫn quyết định mang theo một người có đầu óc.
Phương Trường vẻ mặt được sủng mà lại lo, quyết đoán bỏ lại lão Bạch với ánh mắt "u oán”, tung ta tung tăng chạy lại. Tuy rằng trước khi online đã hứa với lão Bạch, hôm nay cùng nhau nghiên cứu phương pháp luyện thép, nhưng luyện thép đâu có sướng bằng đi theo BOSS làm nhiệm vụ.
Không nói đến phần thưởng phong phú.
Chỉ mỗi việc làm người tình báo nóng hổi trực tiếp kia đã đủ làm hắn xiêu lòng!
"Người anh em tốt, chờ tôi quay lại nhé!"
"Cút đi, đừng quay về nữa."
Không quan tâm hai gã người chơi đối thoại với nhau, Sở Quang gỡ hai khẩu súng trường ống thép 5mm trên lưng xuống, lần lượt quăng vào trong tay Phương Trường và Dạ Thập.
Đồng thời, còn chia cho bọn họ 20 viên đạn.
Không trông đợi hai tên tay mơ này có thể sử dụng loại súng bắn chim ngay cả rãnh xoắn cũng không có này bắn trúng người, trong lúc quan trọng có thể bắn hai phát hù dọa đối phương, giữ một ít thể diện cũng tốt.
Lỡ đánh trúng thì sao?
Ngay cả bị trúng một viên thì cũng chỉ chảy máu thôi.
Đương nhiên, có thể không phát sinh trận chiến là tốt nhất.
"Khóa bảo hiểm ở phía bên phải cò súng, các cậu làm quen vị trí một chút, nhưng đừng dùng tay gạt, trừ khi tôi bảo các cậu mở khóa bảo hiểm ra."
Nhìn hai người chơi vẻ mặt hưng phấn đùa nghịch món đồ ở trong tay, Sở Quang dừng một chút, tiếp tục nói.
"Lát nữa chúng ta sẽ đi một chuyến đến cứ điểm của người sống sót ở gần đây, trao đổi với dân bản xứ một số vật tư cần thiết cho trạm tiền đồn."
"Bất kể phát sinh cái gì, các cậu đều phải nghe sự chỉ huy của tôi, nhớ rõ không được tự ý hành động, đặc biệt nhớ kỹ không được tùy ý khai hỏa hoặc là tự tiện làm ra hành vi khiêu chiến."
"Nhớ kỹ, chúng ta thay mặt cho toàn thể chỗ lãnh nạn số 404."
"Rõ chưa?” "Rõ! Quản lý giả đại nhân đáng kính" Phương Trường phấn khởi đứng nghiêm, làm động tác chào trong quân đội rất sứt sẹo không đủ tiêu chuẩn: "Mệnh lệnh của anh, chính là sứ mệnh của tôi!"
Dạ Thập phản ứng hơi chậm, nhưng đầu óc vẫn xem như linh hoạt, vội vàng học theo động tác của Phương Trường.
"Tôi cũng giống anh ấy!"
Sở Quang: "..."
Đây đều là học từ nào cuốn tiểu thuyết nào vậy.
Đọc ra cũng hơi sượng trân đấy.
Chỉ là, với thân phận người quản lý, anh đương nhiên không thể nói những lời như vậy. Từ phương diện nào đó, cảm giác thống trị của anh đối với các người chơi cũng tương đương với mức độ người chơi nhập vai vào trò chơi.
Người chơi càng công nhận thân phận "cư dân chỗ lãnh nạn" của bản thân mình thì càng có khuynh hướng phục tùng mệnh lệnh của anh chứ không phải gây thêm chuyện.
"... Rất tốt, rất có tinh thần!"
Sở Quang ho nhẹ, nghiêm túc nhìn về phía ngoài viện điều dưỡng
"Chúng ta cần mang theo 50 kg thịt khô hun khói, 20 kg cá hun khói, 10 tấm da của linh cẩu đột biến... cùng với một chiếc xe đẩy tay dùng để vận chuyển."
"Hai người các cậu cùng nhau đi chuẩn bị đi."
"Mười phút sau chúng ta lên đường!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận