Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 148: Anh đã cứu cả gia đình tôi (2)

Chương 148: Anh đã cứu cả gia đình tôi (2)Chương 148: Anh đã cứu cả gia đình tôi (2)
Tuy nhiên đổi sang một góc độ khác để nghĩ, nói không chừng có lẽ sẽ không dùng đến nhiều thức ăn như vậy?
Khi trời quá lạnh thì không cần thiết tất cả mọi người đều phải online, thậm chí không cần mỗi ngày đều phải online.
Và nếu như đang trong trạng thái ngủ đông, vật tư mà thể nhân bản tiêu thụ sẽ giảm đi rất nhiều, dài nhất thậm chí có thể liên tục 7 ngày không ăn.
Chỉ là các người chơi chưa chắc sẽ vừa lòng khi không hoạt động trong một thời gian dài như vậy, chắc chắn sẽ lại lên trang web chính thức khóc huhu cho xem.
Tuy nhiên Sở Quang cũng đã nghĩ ra biện pháp đối phó, đến khi đó chỉ cần một câu máy chủ đang bảo trì là OK rồi.
Làm gì có máy chủ nào không cần bảo trì?
Điều này rất hợp lý.
Nhìn vào sổ kế toán trên tay, Sở Quang đang nghĩ đến tương lai của chỗ lánh nạn, vậy mà đúng ngay lúc này, một người chơi từ bên ngoài chạy vào.
"Quản lý đại nhân, có dân bản xứ đến!"
Dân bản xứ?
Sở Quang dời tầm mắt ra khỏi sổ kế toán, hơi hơi sững sốt một chút.
Tôn Thế Kỳ vừa mới rời đi, chắc không thể lại quay về rồi chứ hả?
Chẳng lẽ còn có thể là người khác?
Đem sổ kế toán trả lại cho người chơi đảm nhiệm quản lý kho hàng, Sở Quang nhìn sang người chơi đã báo cáo với mình và hỏi.
"Bọn họ có bao nhiêu người, từ hướng nào đến?"
"Phía nam! Là hai người đàn ông, còn có một cô gái nữa!"
Phía nam?
Nghe thấy phương hướng này, Sở Quang đại khái cũng đã đoán được người đang tới là ai rồi.......
Cửa phía nam của căn cứ tiền đồn.
Người đàn ông già với khuôn mặt đầy những nếp nhăn, khoác trên mình chiếc áo khoác da thú, ngẩng đầu nhìn lên bức tường bê tông lên đến hàng trăm mét kia, trong đôi đồng tử đục ngầu chứa đầy sự bàng hoàng và kinh ngạc.
Lần trước khi anh ấy đến công viên đầm lầy Lăng Hồ, hình như đã là chuyện của hai năm trước rồi.
Phương hướng tìm kiếm chủ yếu của những người nhặt ve chai trên Phố Bethe là hướng vê phía Nam, trừ phi là đi săn, hiếm khi dọc theo cầu vượt ngoại thành mà đi về phía Bắc. Dù sao thì nơi đó có thể gặp phải những tên cướp bóc hay cướp của những thương đội qua lại vùng đó.
Còn về công viên đầm lầy Lăng Hồ, có lẽ là một điểm mù mà cả người nhặt rác hay săn bắn đều sẽ bỏ lỡ.
Ở đây vừa không có nhiều con mồi để săn, cũng không có nhiều rác lặt vặt để nhặt, hầu như không có người may mắn sống sót nào cố ý đến đây.
Không ngờ rằng có người lại xây dựng một cứ điểm của những người sống sót trong khu rừng này!
Tuy rằng bức tường bê tông cao ba mét nhìn có vẻ hơi thấp một chút, nhưng được ở chỗ là mới toanh và kiên cố, so với bức tường nát cứ tu sửa chấp vá trên phố Bethe, cảm giác an toàn không biết cao hơn bao nhiêu.
Gần cổng lớn bờ tường, có một số cư dân của chỗ lánh nạn khoác áo màu xanh lam đứng ở đấy.
Ông già lấy hết can đảm, mở miệng thét lớn.
"Tôi đến đây để gặp quản lý của các cậu."
Không ai đáp lại ông ta.
Những người đó cứ nhìn như vậy, rỉ tai thì thâm một cách bất lịch sự, cũng không phân biệt được trong ánh mắt của bọn họ là thiện ý hay là ác ý nữa.
Hình như... Giống như sự tò mò đơn thuần?

"... Con có chắc là ở đây không?"
Ông già nhìn sang người con trai thứ hai bên cạnh, trong ánh mắt có chút do dự.
Trên lưng vác một gói hàng lớn, Dư Hổ đối diện với ánh mắt thăm hỏi của cha mình, ra sức gật đầu và nói với giọng điệu khẳng định.
"Chính là ở đây!"
Vẻ mặt ông già rõ ràng càng thêm do dự.
"Bọn họ dường như không hoan nghênh chúng ta."
Vẻ mặt của Dư Hổ có chút ngượng ngùng, cậu ghé sát vào cha mình thì thầm nói nhỏ.
"Có lẽ không phải là họ không chào đón chúng ta, chỉ là họ ... không hiểu chúng ta đang nói gì."
Ông già sững sờ một lúc.
Nghe không hiểu?
Không đến nỗi chứ ... Những người vùng khác mặc áo khoác xanh hồi trước, chẳng phải đều nghe hiểu cả sao.
Dư Tiểu Ngư nhìn cha và anh trai, rồi nhìn bờ tuờng trước mặt, đôi mắt to đen láy chứa đầy sự tò mò.
Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi phố Bethe, hơn nữa lại còn đi đến một nơi xa như thế này.
Sở Quang...
Thực sự ở đây sao?
Lúc này, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa, khi nhìn rõ khuôn mặt đó, mắt Tiểu Ngư tức khắc sáng lên.
Thế nhưng, có quá nhiều người lạ gần đó.
Cô ấy đang nấp sau anh trai mình chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, nhìn xung quanh với vẻ rụt rè và tò mò. Dưới sự vây quanh của một đám người áo khoác xanh, Sở Quang đi tới trước mặt ba người, dừng bước lại.
Nhìn về phía ông lão dẫn đầu, Sở Quang còn chưa lên tiếng chào hỏi, ông lão không hề báo trước bỗng nhiên phịch một tiếng, quỳ trên mặt đất, làm cho mọi người xung quanh ngơ ngác.
Sở Quang cũng ngơ ngác.
Đây là đang làm gì? 2
"Cha?!"
Dư Hổ vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị cha anh kéo lấy cánh tay, cũng quỳ xuống theo.
Tiểu Ngư cả mặt ngơ ngác.
Cô không hiểu cha và anh mình đang làm gì, cũng không biết bản thân phải làm gì mới được, vì vậy cô thử làm theo động tác của cha và anh mình.
"Các người làm gì vậy... Mau đứng lên đi!" Sở Quang vẻ mặt khó xử bước lên trước đỡ ông lão từ dưới đất đứng lên.
Nhưng ông lão không chịu đứng dậy, chỉ cúi đầu xuống, yết hầu của ông ta đã động một lúc lâu, thật lâu sau mới nặn ra được một câu từ trong miệng.
"Cảm ơn."
"Anh đã cứu cả gia đình chúng tôi!"
Ông ấy đã lớn tuổi rồi, nhiều nhất chỉ có thể làm được thêm hai ba năm rồi thôi không làm được nữa, trên thực tế thì năm nay cũng có chút miễn cưỡng.
Còn con trai của ông ta Dư Hùng, thân là con trai cả của nhà họ Dư, đồng thời cũng là người có sức lao động mạnh mẽ nhất của nhà họ Dư, có thể nói là trụ cột của cả gia đình.
Nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra với Dư Hùng, cả gia đình nhà họ sẽ phải chết đói chết rét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận