Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 190: Rốt cuộc là ai tấn công ai? (1)

Chương 190: Rốt cuộc là ai tấn công ai? (1)Chương 190: Rốt cuộc là ai tấn công ai? (1)
Cách bức tường chưa đầy 200 mét.
Người đàn ông trước ngực có vết sẹo ngồi xổm trong bụi cỏ, dùng ánh mắt kiểm tra đám nô lệ đang ngồi xổm thành một vòng, hạ thấp thanh âm làm động viên trước xung phong.
- Nhìn thấy ánh lửa phía trước không?
- Nơi đó có một đám người mặc áo khoác da xanh, ngực và mông vừa vểnh lên. Bọn họ là tay trói gà không chặt, thậm chí không thể đánh bại chuột và gián trong cống rãnh, tất cả những gì các cậu phải làm là xông vào, nổ tung cánh cửa của họ với chất nổ, đập mạnh vào đầu của họ bằng gậy, sau đó chiếm tất cả mọi thứ của họ và làm tất cả mọi thứ các cậu muốn.
- Hiện tại, truyên châm xuống, mỗi người tiêm một phần ba, đừng lấy nhiều. Tốt, các cậu đang làm rất tốt.
- Đi đi, tất cả đều chạy nhanh, xung phong về phía trước! Ném bình nổ vào đầu bức tường của bọn họ và để cho họ rơi xuống vực thẳm của nỗi sợ hãi!
- Đây là khảo nghiệm dũng khí của thủ lĩnh đối với các cậu.
Từng đôi đồng tử đục ngầu, dục vọng khát máu bị nhen lửa.
Thân hình bọn họ gầy gò, nhưng động tác nhanh nhẹn, trong tay câm vũ khí tàn phá, giống như bóng ma, tập kích ở trong rừng rậm.
Người đàn ông mặt sẹo nhìn bóng lưng của họ, giơ súng lên đầu, bóp cò.
Phanh.
Tiếng súng triệt để châm ngòi cho huyết tính trong lòng đám nô lệ, một đám giống như dã thú khát máu, gào thét phát động xung phong đến mục tiêu.
80 mét.
50 mét.
Người đàn ông mặt sẹo đốc đứng ở xa xa mừng như điên.
Mắt thấy đám nô lệ đã sắp vọt tới mục tiêu, đối phương còn không có nửa điểm phản ứng, nghĩ rằng còn chưa tỉnh ngủ ở trong chăn.
Nhưng ngay lúc hắn vừa nghĩ như vậy, phía sau sườn đất nhỏ cách tường vây không đến mười thước, bỗng nhiên chui ra từng người đầu.
Cùng nhau dựng lên, còn có không biết bao nhiêu cung tiễn, nỏ chữ thập cùng nòng súng.
Không đợi người đàn ông có vết sẹo phản ứng lại chuyện gì, đã nghe thấy đối diện truyền đến một tiếng kêu mạnh mẽ ——
- Khai hỏa.
Bang ——.
Một vầng lửa lóe ra, đạn, cung tên, nỏ tiễn đồng loạt bắn ra, nhào vào rừng cây bị đêm tối bao phủ.
Đám pháo hôi vừa lao ra từ trong rừng cây, căn bản không kịp phản ứng, càng không kịp né tránh, trong nháy mắt ngã xuống một phần ba.
Đà xung phong đột nhiên dừng lại.
Không đợi bọn họ phục hồi tinh thần, ngay sau đó lại là tiếng súng dày đặc vang lên.
Đồng bạn chung quanh lần lượt ngã xuống, coi như là dã thú cũng sẽ sợ hãi, chứ đừng nói chỉ là người.
Những người đi làm pháo hôi bị tiêm chất kích thích có thể tạm thời quên đi nỗi sợ hãi về cái chết, nhưng người đàn ông có vể sẹo đứng ở phía sau không thể quên được.
Từng giọt mồ hôi trượt khỏi trán của hắn.
Hắn nghĩ không rõ, đối phương như thế nào dự đoán bọn họ sẽ đánh lén.
Càng làm cho hắn nghĩ không ra chính là, những chiến hào này lại là từ đâu tới.
Rõ ràng ngày hôm qua lúc điều tra, nơi này còn chỉ có một bức tường?
Phía bên kia.
Tra đi vòng qua bên hông mai phục, sau khi nghe thấy tiếng súng truyền đến từ cửa bắc, trong lòng vui vẻ, lập tức ra hiệu cho các huynh đệ bên cạnh, cầm súng lặng lẽ đi về phía cửa Tây. Phía tây dựa vào Lăng Hồ.
Bình thường mà nói, hẳn là bên có lực phòng ngự yếu nhất.
Hiện tại hỏa lực của đối phương đều bị hấp dân đến cửa Bắc, chỉ cần mình mang theo người lặng lẽ đi xuống dưới góc tường, châm lửa đốt gói thuốc nổ, nổ tung cửa Tây.
Lúc đó đối diện tất sẽ loạn thành một đoàn, sĩ khí sẽ sụp không thể nghi ngờ.
- Sếp, tôi luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Đi theo bên cạnh Tra, người đàn ông gù lưng thì thâm.
- Chỗ nào không đúng.
Ngoài miệng tuy rằng đang hỏi, nhưng trong lòng Uyển cũng không cho là đúng.
Người đàn ông lưng gù nhìn trái nhìn trái nhìn trái, hạ thấp âm thanh, tiếp tục nói.
- Tiếng súng vòng đầu tiên quá dày đặc, nghe thanh âm lại không giống như cuống quít ứng phó, cảm giác giống như đã sớm mai phục ở nơi đó.
Nghe được câu này, Tra nhíu mày.
- Ông có ý là nơi ở của chúng ta đã bị lộ?
Người đàn ông lưng gù còn chưa mở miệng, đã bị đồng bào bên cạnh cắt đứt.
- Ông cũng đừng nói lời xui xẻo?
- Tôi không phải là mỏ quạ, nhưng...
- Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.
Tra cắt đứt lời tranh chấp của hai người, hạ thấp thanh âm, dùng giọng điệu mệnh lệnh nói.
- Bất kể như thế nào, đã đến nơi này, không có đạo lý lui về phía sau.
- Huống hồ bia đỡ đạn của chúng ta đã hấp dẫn một bộ phận hỏa lực, nghe tiếng súng ít nhất là mười người ở phía bắc. Cho dù có mai phục, cũng không đáng sợ——
Vừa dứt lời, Tra đột nhiên nhìn thấy, ở phía trước bức tường mười thước kia, không biết từ khi nào có thêm một chiến hào.
Hình dạng của chiến hào giống như một con rết, uốn lượn hình chữ Z, nằm ngang giữa bọn họ và bức tường.
Chiến hào được đào từ khi nào?
Rõ ràng đêm qua còn không có...
Một tia cảm giác không ổn dâng lên từ trong lòng, phản ứng theo bản năng làm cho Tra lập tức nâng tay phải lên, ý bảo thủ hạ của mình dừng lại.
- Dừng lại... Không, rút luil
- Tất cả mọi người lui về phía sau.
Nghe được tiếng nói của sếp, đám cướp đoạt đang xoa tay chuẩn bị xông lên đều lộ ra vẻ mặt ngây thơ.
Đám bia đỡ đạn đã lên, mình bên này cũng đã sắp đến mục tiêu rồi mà.
Cứ như vậy rời đi?
Tuy rằng trong lòng một vạn cái không tình nguyện, nhưng mệnh lệnh của sếp đối với bọn họ mà nói là tuyệt đối.
Nhưng bọn họ còn chưa lui về phía sau hai bước, vèo vèo mấy mũi tên mang theo ngọn lửa đã từ trên tường vây bay ra, xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, lẻ tẻ rơi vào bên cạnh đám người.
Không đợi đám cướp đoạt phản ứng lại, rốt cuộc mình như thế nào mà lộ ra vị trí, trong chiến hào phía trước đã vang lên một tiếng còi vang dội.
- Xông lên.
- Đừng để bọn họ chạy.
- Gâu gửi
Quay đầu lại nhìn là hai mắt trợn tròn, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận