Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 518: Kế hoạch di dời và tiếp viện (2)

Chương 518: Kế hoạch di dời và tiếp viện (2)Chương 518: Kế hoạch di dời và tiếp viện (2)
Với đất đai, họ có thể định cư, chỉ khi đó họ mới có thể thoát khỏi danh tính là những người di cư và không còn phải sống một cuộc sống lang thang bấp bênh.
Về phần phía Sở Quang, hắn chỉ còn một khu đất rộng lớn chờ người ta mở đất, việc phân chia một ít Đất Chết hoàn toàn không phải là trở ngại, nhưng có thể giảm bớt khối lượng công việc của hắn.
Sau khi những người di dời đó có đất, họ sẽ ngay lập tức biến một quả bom hẹn giờ gây nguy hiểm cho trật tự thành một lá chắn để duy trì trật tự.
Tất nhiên, khi nhắc đến vấn đề đất đai, Sở Quang không chủ động nói ra vấn đề - đánh thuế.
Bây giờ là giai đoạn đầu của tinh thần kinh doanh, hắn ta cần một người làm cho chiếc bánh lớn hơn, việc thu thập một hoặc hai bạc đáng thương là vô nghĩa, dù sao, tiền trong tay họ cũng do chính họ gửi xuống, tốt hơn là để chúng chảy trên thị trường và thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế.
Khi nông trại Trường Tồn phát triển, trang trại ngoài Đất Chết bị bão hòa, đất đai vô giá trị ban đầu trở nên có giá trị, và việc thu thuế là điều tự nhiên.
Nghe xong câu trả lời của Sở Quang, trong lòng Brown âm thầm tính toán.
Bản thân những người nô lệ không có giá trị gì, vào mùa đông, họ thậm chí còn là gánh nặng, không muốn để cho bọn hắn chết cóng chết đói, còn phải tiêu hao lương thực cùng nhiên liệu để nuôi. .
Ông ta có hơn 20 nông nô trong tay, nếu tất cả được đổi lấy đất, ông ta có thể đổi chúng lấy hơn 60 mẫu đất.
Lượng đất canh tác này có thể ít hơn đất ông ta đang có bây giờ, nhưng thái độ của người quản lý đối với mảnh đất này đã thắp lên một tia hy vọng trong lòng ông ta.
Vị trí trang trại của ông ta thực sự không tốt lắm, quá gần thành phố, chỉ phí giải phóng mặt bằng quá cao, và ông đã không mở rộng diện tích canh tác trong nhiều năm.
Nếu ông có thể mua thêm một số đất từ người quản lý, ông ta có thể sở hữu một trang trại lớn hơn. Tất nhiên, điều này không phải là không có rủi ro.
Không ai thực sự quen biết hay làm ăn gì với những chiếc áo khoác xanh này, và không ai có thể đảm bảo rằng họ sẽ tuân theo các quy tắc và sẽ không qua cầu rút ván sau khi chiếm đoạt tài sản của họ.
Brown đang âm thần cân nhắc.
Lúc này, Cú Vọ đến từ trấn Công Lộ hỏi.
- Vũ khí thì sao? Có cần phải nộp lên không?
Sở Quang trả lời.
- Súng bị cấm trong khu định cư, không có hạn chế nào ngoài khu định cư, các lực lượng vũ trang tư nhân nằm trong phạm vi quyền hạn của chúng tôi trong một thời gian dài cần phải được đăng ký, xử lí nghiệp vụ cùng các dự án kinh doanh phải tuân thủ luật pháp của chúng tôi, không có hạn chế nào đối với những người khác.
Không ai trong số những người sống sót trong phòng lên tiếng.
Những điều kiện này nghe có vẻ khắc nghiệt, nhưng ít nhất bọn họ có thể tồn tại.
Thấy không có ai lên tiếng, Sở Quang tiếp tục nói.
- Nếu không có nghi ngờ nào khác, thì trên đây là tất cả những gì cần được chú ý trong công tác di dời.
- Sau đó, chúng tôi sẽ cung cấp cho các ông một cuốn sổ tay cư trú với tất cả những điều các ông cần biết tại nơi tụ tập của chúng tôi, các ông cũng có thể hiểu đây là luật của chúng tôi.
- Ngoài ra, tôi hy vọng rằng công việc di dời sẽ bắt đầu càng sớm càng tốt, theo lời khuyên do đội trinh sát của chúng tôi gửi từ phía trước, quân tiếp viện của Bộ lạc Tước Cốt đã đến vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền, và bây giờ cách chúng ta khoảng 16 km về phía đông bắc, rất khó để nói liệu họ có làm điều gì đó phi lý hay không.
Nhận thấy sắc mặt của vài người sống sót hơi thay đổi, bồn chồn, Sở Quang dừng lại rồi nói tiếp.
- Tôi không chắc liệu có ai trong số các ông sống quanh đó không, nếu vậy, tốt nhất là thông báo cho họ để sơ tán càng sớm càng tốt... Trước khi lời nói rơi xuống, tiếng bước chân vội vã đột nhiên truyền đến từ ngoài phòng tiếp khách.
Có tiếng gõ cửa.
Sau khi được phép, một thị vệ nhanh chóng đi vào phòng, chào hỏi Sở Quang, vẻ mặt nghiêm túc báo cáo.
- Quản lý đại nhân, theo tin tức từ phía nông trài Trường Tồn, chúng ta đã nhìn thấy rất nhiều khói ở hướng đông bắc... Dường như có thứ gì đó đang cháy.
Nghe được những lời này, cả người Sở Quang đều sững sờ.
Mẹ kiếp?
Miệng quạ đen của mình được nghiệm chứng rồi?!
Trong lòng có cảm giác không ổn, Sở Quang lập tức nói.
- Có thể xác định vị trí chính xác không?
- Đội trưởng Cờ Lê của chúng ta đã phái người đến đó để kiểm tra tình hình, chúng ta chỉ có thể suy đoán vị trí gần đúng...
Nghe theo chỉ thị của Sở Quang, thị vệ bước lên phía trước, nhìn chằm chằm tấm bản đồ †reo trên tường một lúc, dùng than vẽ một vòng tròn.
Nhìn vị trí được khoanh tròn, Cú Vọ ở gần bản đồ nhất hơi sững sờ, há miệng vô thức thốt ra.
- Doanh địa Đông Liễu?
Sở Quang lần đầu tiên nghe thấy nơi này.
Tuy nhiên, đánh giá từ phản ứng của những người sống sót khác xung quanh, rõ ràng họ không xa lạ gì với tên địa danh, tất cả họ nhìn vào người đàn ông gầy gò ngồi trong đám đông.
Sở Quang cũng nhìn hắn.
Ý thức tồn tại của người đó rất thấp, ông ta đã không nói một lời nào trong toàn bộ quá trình từ khi bắt đầu hội nghị công tác di dời đến bây giờ.
Tin xấu đột ngột khiến mặt ông ta mất đi màu máu, trắng như tuyết ngoài cửa, môi run rẩy không kiềm chế được, đồng tử giãn nở in dấu sợ hãi.
- Không!...
Hướng đông bắc tiền đồn, trên cánh đồng.
Hai chiếc xe đạp cồng kềnh đang vật lộn để di chuyển về phía trước trên tuyết.
Có chút địa phương tuyết không phải rất sâu còn tốt, phối hợp dùng chân trượt một chút, ngược lại miễn cưỡng có thể chạy. Khi gặp phải đát tuyết mà ngay cả bánh xe cũng bị chôn vùi, chỉ có thể đi xuống đẩy bộ.
- Thời tiết ma quái này cho một chiếc xe đạp có tác dụng chó má gì, có thể cho chúng ta một vài chiếc xe trượt tuyết mài
Vất vả đạp lên bàn đạp, Dạ Thập lên tiếng phàn nàn.
Cuồng Phong đang ngồi ở ghế sau, nhìn màn hình VM, hỏi một cách thản nhiên.
- Cậu biết trượt tuyết?
- Không! Nhưng tôi có thể học.
Cai Thuốc ngồi phía sau Phương Trường cũng đang cọ cọ máy ảo, thản nhiên xen vào:
- Tôi biết một chút, địa hình này vẫn còn hơi khó trượt, trừ phi các cậu nuôi hai con husky chạy phía trước.
Dạ Thập liếc nhìn anh ta.
- Móa, sao cái gì anh đều biết một chút thế?
Phương trường suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Ừm... Có lẽ vì quá nhàn rỗi?
Gió bắc gào thét.
Thổi làm cho ý thức người ta có chút hoảng hốt.
Nhịn không được ngáp một cái, và Dạ Thập khẽ lẩm bẩm.
- Trò chơi này cũng quá thật đi... Các nhân vật cũng buồn ngủ.
Cuồng Phong ngôi ở phía sau gật đầu.
- Chà, thật đến thái quá, tôi có debuff mệt mỏi ở đây, nhưng hiệu ứng debuff 5% không rõ ràng... Chờ đã, có vẻ như một nhiệm vụ mới đã được kích hoạt.
Ngay khi nghe nói có nhiệm vụ mới, Dạ Thập vốn đang bơ phờ một giây trước, đột nhiên trở nên hăng hái.
- Nhiệm vụ gì?!
Phương Trường cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình VM nói.
- Tôi cũng nhận được... Nhiệm vụ đòi hỏi chúng ta phải đến doanh địa Đông Liễu, cách đó 1 km, để hỗ trợ những người sống sót ở đó ngăn chặn những kẻ cướp đoạt lấy đồ tiếp tế từ chỗ đó, sau đó câu giờ cho quân tiếp viện đến.
Đông Liễu doanh địa?
Nơi đó là cái quái gì?
Ngón trỏ của Phương Trường kéo bản đồ, tìm thấy biểu tượng màu xanh trên bản đồ.
Biểu tượng nằm trong một khu rừng và không có người chơi nào khám phá nó, vì vậy họ không biết gì về tình hình ở đó. Tuy nhiên, từ bản đồ trước chiến tranh, nó phải là một loại công viên, với một túp lều của kiểm lâm và một khu vực nghỉ ngơi du lịch.
Nói tóm lại, một nơi mà chim không thèm ỉa.
Cuồng Phong sờ mũi, bình tĩnh nói: - ... Thêm vào đó, số lượng đơn vị kẻ thù là không rõ, vì vậy tốt nhất các anh nên chuẩn bị để chạm trán với những con quái vật tinh nhuệ hoặc thậm chí kích hoạt các trận đấu với BOSS đi. Nhưng may mắn thay, chiến trường nằm trong rừng, đó là một nửa sân nhà của chúng ta.
Người anh em Cai Thuốc đang đạp xe đạp hoàn toàn không nói được, thở hồng hộc hô một tiếng.
- Người anh em, chỉ đường, có muốn quay đầu lại không?
Nhìn chằm chằm vào màn hình VM, suy nghĩ một lúc, Phương Trường nói.
- Không, chỉ cần đi theo hướng hiện tại, tôi sẽ nói trước với cậu nơi cần rẽ phải phía trước... Hả, nhiệm vụ này còn có giới hạn thời gian.
Được bao quanh bởi rừng cây, địa hình nhấp nhô, rất khó để tìm được một chút nơi bắn tỉa phù hợp, địa hình ở phía tây tương đối cao, nhưng cần có thời gian để đi lại ở đó.
Phương Trường đã có kế hoạch trong lòng. Cuồng Phong võ võ vai Dạ Thập, thúc giục.
- Sau 30 phút nhiệm vụ sẽ thất bại, cậu đạp nhanh đi, có thể học theo Cai thuốc không?
Dạ Thập nguyên rủa.
- Cắt! Lão Tử là hệ cảm giác, sao có thể so sánh với đám máu trâu?!
Nhìn tuyết trắng trước mặt, Phương Trường âm thầm thở dài.
- Giá như tôi có thể lấy được mô tô ra thì tốt quá rồi.
Suy nghĩ kỹ một chút, trong điều kiện đường xá trên Đất Chết này, chiếc xe bốn bánh không dễ chạy, mà chiếc xe máy hai bánh có thể nói là Thần Khí! Vào mùa đông, nó cũng có thể được sử dụng như một chiếc xe trượt.
Điều đáng tiếc duy nhất là độ khó của động cơ cao hơn một chút.
Hi vọng Xí Tác huynh cùng Lai Văn huynh đệ của nhà máy thép số 81 có thể cho thêm chút sức.
- Phía trước có một làn khói thật lớn!
Cai Thuốc đột nhiên hét lên:
- Ngươi muốn rẽ một góc to?
- Mắt tôi có thể nhìn thấy, các cậu nói khế một chút.
Phương Trường không khỏi phàn nàn, tháo cây cung trên lưng ra.
Hắn vừa nói, phía xa có tiếng súng yếu ớt, khoảng cách không xa lắm, trong khu rừng phía trước.
Phương Trường lập tức đưa ra quyết định, nói.
- Dừng xe.
- Cuồng Phong và Dạ Thập đi về phía tây sườn núi cao, Cai thuốc đi theo tôi, đóng bảo hiểm, nhớ đừng phát điên.
- Bảy trăm thước trong vòng tiếp địch, quãng đường còn lại thì chúng ta sẽ đi bộ tiến lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận