Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 612: Vào thành cần nộp thuế

Chương 612: Vào thành cần nộp thuếChương 612: Vào thành cần nộp thuế
Những bức tường vững chãi khiến thành Cự Thạch trở thành một thiên đường nổi tiếng xa gần, so với tỉnh Vân Gian và Lý Tưởng thành, nơi đây dường như có vẻ có thể chạm tới hơn.
Tuy nhiên.
Sự vững chãi này không mang lại lợi ích cho mỗi người ở đây.
Trên con đường đi vào cổng chính của thành Cự Thạch, điều đầu tiên thu hút ánh nhìn là một khu nhà ổ chuột lớn.
Những căn nhà kém cỏi giống như nấm mốc trên da bò, mọc dọc theo chân tường vững chãi, nhìn từ xa giống như một dòng kênh rác không thấy tận cùng.
Hầu hết mọi người sống ở đây đều ốm yếu, bọc trong bộ quần áo không biết đã mặc bao lâu ngồi trước cửa ngơ ngác, hoặc chuẩn bị đi thu gom rác.
Xung quanh đã không còn rác để lục lọi, muốn có một thu hoạch tốt phải đi tầng cao hơn, hoặc đi xa hơn.
Nước thải và phân bón có thể thấy ở mọi nơi, làm cho tuyết trắng trở thành màu khác, chắc chắn khi tuyết tan đi tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn, không có dịch bệnh sẽ là một điều kỳ diệu.
Phương Trường chưa bao giờ thấy nhiều NPC như vậy trong trò chơi, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt và hỏi.
- Ở đây có bao nhiêu người thế?
Từ Thuận hỏi lại câu hỏi của mình, Tiền Lai trả lời một cách không quan tâm.
- Một vạn, hai vạn, có lẽ mười vạn, dù sao người ở đây chưa bao giờ ít. Ai lại mà rảnh rỏi quan tâm đến những điều như vậy, hoàn toàn vô nghĩa.
Khuôn mặt của Từ Thuận hiện lên biểu hiện ngạc nhiên.
Hơn mười nghìn người?!
Cũng quá khoa trương rồi.
Nhưng tại thời điểm này, Phương Trường đang cố gắng đọc phụ đề trên màn hình VM, nhưng trong tâm trí anh ta lại nghĩ về những điều khác hoàn toàn khác.
- Hơn mười nghìn người?!
-... Mọi người ăn cái gì thế?!
Dù sao thì cũng không phải là đất đai.
Ở đây dường như không có vị trí nào để trồng trọt.
Ở cuối khu ổ chuột là một cột dây điện nghiêng, trên đó có vài chiếc loa, lần lượt phát sóng vài kênh nhạt nhẽo.
Thêm một trăm mét nữa, là cổng chính của thành Cự Thạch.
Ở đó có đường xi măng sạch sẽ, có quân dân phòng đang tuần tra, có đoàn thương nhân sẵn sàng ra đi, cũng như những người nghèo đang tìm kiếm công việc, trong đó có không ít cả trẻ em nhỏ.
Đối với hầu hết mọi người ở đây, cuộc sống chỉ có hai chỗ trông cậy vào.
Một là bị các đoàn thương nhân hoặc thương đội lưu động (hành thương) chú ý, một là tìm được công việc ở nhà máy.
Nếu cả hai điều này đều không thành, không thể từ bỏ tính tự trọng để ăn xin hoặc bán linh hồn, thì chỉ còn cách trở thành một lính đánh thuê.
Khi sóng lớn đến, ngay cả súng cũng không cần phải tự mua.
Vì vận chuyển hàng hóa từ trạm đầu tiên, bên cạnh đóng gói, nhóm của Phương Trường rất nhanh được mọi người chú ý vì bị xem như một đội hành thương.
Một cậu bé tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt bẩn thỉu, bước theo Tiền Lai, nói bằng giọng cực kỳ sắc nhọn.
- Thưa ông, ông cần người hầu không? Tôi biết tính toán, còn biết giặt quần áo, vận chuyển đồ đạc... Tôi còn có thể ngửi thấy chuột và gián ẩn trong khe hở, bất kỳ công việc nào tôi cũng có thể làm được.
Đôi mắt của cậu bé rất tinh ý, ngay lập tức nhận ra ai trong nhóm người này giống với người kinh doanh nhất.
Tuy nhiên, có năng lực như cậu bé thif đầu có thể tìm thấy khắp khu ổ chuột. - Không cần.
- Thưa ông —
Cậu bé muốn nói gì thêm, nhưng Tiền Lai đã giận dữ ngắt lời.
- Tôi chỉ nói một lần.
Nhìn vào ánh mắt không thân thiện và khẩu súng ở bên hông, cậu bé lùi lại một bước, không dám nói thêm lời nào nữa.
Chỉ chạy qua một bên, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Từ Thuận nhìn qua bóng lưng mất mát của cậu bé một cái, không nói gì.
Anh ta không phải là người có tình cảm lan tràn, tất nhiên sẽ không ngây thơ đến mức muốn giúp đỡ đứa trẻ. Một khi việc này bắt đầu, những rắc rối về sau sẽ không bao giờ kết thúc.
Ai trên mảnh đất này mà không đáng thương chứ?
Với anh ta, nhiệm vụ mà người quản lý giao cho mới là ưu tiên hàng đầu, tất cả mọi thứ khác đều phải đứng sau.
Nhưng...
Nhìn thấy tảng đá vô cùng lớn, Từ Thuận vẫn không thể kìm lòng.
Tảng đá rất cao, nhìn vào làm người ta cảm thấy an toàn.
Nhưng thật sự, ở ngoại ô phía Bắc do người quản lý chiếm đóng mới khiến anh cảm thấy ấm áp hơn...
Ở đăng sau cánh cổng chính của thành Cự Thạch là khách sạn Farwind (Viễn Phương Chi Phong), biển hiệu treo trên cánh cửa lớn hùng vĩ.
Nhưng có vẻ như một vị khách ở đó có một chút mâu thuẫn với khách sạn.
Trước mặt người hầu của khách sạn, một người đàn ông mặc áo khoác da cũ, khuôn mặt đỏ hoe vì tức giận. Bên cạnh anh ta là một chiếc vali, từ những hành lý rải rác, có vẻ như chúng đã bị ném ra từ cửa.
Ở phía sau anh, còn có vị khách khác cũng bị đuổi ra giống như anh ta.
- Không phải hôm nay đã thỏa thuận chỉ cần một thẻ chíp à? Người hầu của khách sạn khuấy khuấy tai, nói một cách không kiên nhẫn.
- Đúng vậy, quản lý của chúng tôi đã nói như thế, nhưng đó là vào mùa đông, giờ giá đã tăng cao. Chúng tôi không cản trở việc anh đặt phòng lại mà, phải không?
Mười thẻ chip một ngày? Ông chủ của anh có phải đi ăn cướp? Tại sao giá lại tăng sau mùa đông?!
- Tất nhiên là để dọn chỗ, đón tiếp khách từ xa, ông nghĩ tại sao mùa đông rẻ hơn?
Người phục vụ khách sạn chế nhạo một tiếng.
- Được rồi, lấy hành lý của ông, ông có thể đi rồi.
- Nếu tôi nói không thì sao?
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào anh ta.
- Vậy có liên quan gì tới tôi?
Người phục vụ ngáp một cái, không nhìn thêm anh ta, quay sang đi về phía cửa chính.
Khi đi ngang qua cửa chính, anh ta nhìn qua an ninh ở cổng.
- Giao cho anh.
Cảnh vệ trang bị đầy đủ không tỏ vẻ gì, không hề di chuyển gật đầu một cái, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như một tượng đá.
Người đàn ông bị phớt lờ trông rất tức giận, đưa tay xuống phía eo.
Tuy nhiên, ngay khi tay anh ta chạm vào phần eo, một tiếng súng vang lên, trán của người đàn ông có một lỗ máu rồi anh ta ngã xuống đất.
Người phụ nữ bên cạnh kêu to.
Một số khách khác ngay lập tức rút lui, lấy đồ và rời khỏi đây.
Nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng, Phương Trường ngạc nhiên nhìn vào dân binh ở cổng thành, nhưng họ hoàn toàn không quan tâm đến phía này.
Đi bên cạnh, Từ Thuận thay anh hỏi về sự ngạc nhiên trong lòng.
- Những người đó... Không quan tâm à?
Tiền Lai nhìn cậu một cái rồi nói. - Những người đó? Ý của cậu là dân binh?
Từ Thuận nuốt nước bọt.
-Ừ.
Tiên Lai cười một cái nói.
- Dân quân không quan tâm đến tranh chấp ngoài thành Cự Thạch, họ chỉ quan tâm đến khu vực cổng, việc thi hành pháp luật có ranh giới. Vùng Đất Chết này lớn lắm, chúng tôi không thể quản lí từng phần đất, nếu quản lí được con đường này thì có nên quản lí con đường tiếp theo không? Khách sạn này vẫn có thương hiệu tốt, chủ khách sạn là quý tộc từ trong thành, quản lí còn là người rất tài năng, quan hệ với vài băng đảng ở khu ổ chuột cũng rất tốt. Nếu cậu đến làm ăn kinh doanh, họ sẽ giới thiệu khách hàng cho cậu... Chỉ lấy 10% hoa hồng và chỉ thu một lần.
Lấy ra chiếc đồng hồ gỉ sét nhìn thời gian, Tiền Lai tiếp tục nói.
- Bây giờ là buổi trưa, không nhiều người lắm, nếu là buổi tối, đây sẽ sôi động hơn, nhưng tôi không khuyên cậu đến đây để tìm vui.
- Vui?
- Không có gì, nếu không quan tâm thì thôi, nếu quan tâm, cậu có thể hỏi phục vụ ở cổng vừa rồi, cậu ta sẽ giới thiệu cho cậu.
_..3
Vẻ mặt Từ Thuận đầy mờ mịt.
Tiền Lai thúc giục cậu một câu.
- Đi thôi, chúng ta phải đến xếp hàng ở cổng thành... À, các cậu đã chuẩn bị thuế nhập thành chưa?
Từ Thuận ngơ ngác.
- Thuế nhập thành? Vào trong còn phải đóng thuế sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận