Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 200: Mời chào, uyển chuyển từ chối

Chương 200: Mời chào, uyển chuyển từ chốiChương 200: Mời chào, uyển chuyển từ chối
Sở Quang thở dài nói.
- Tuyết rơi, đi vào trong cũng không dễ dàng gì.
Dư Hổ cười khổ nói.
- Đâu chỉ tuyết rơi không dễ đi, không tuyết cũng khó đi! Con đường kia giống như mê cung, nhảy lên nhảy xuống, có đường phố càng ngâm mình trong nước từ đầu năm đến cuối năm, chưa từng khô qua.
Khoảng cách đường thẳng từ đường Bette đến thành phố Đá Khổng Lồ trên bản đồ là hơn mười km, cũng là đường vành đai 5 của thành phố Thanh Tuyền đến rìa đường vành đai 3, trong khi công viên đất ngập nước thì nằm xa hơn một chút.
Tìm không thấy thành phố Thanh Tuyền trong thế giới song song, nhưng Sở Quang thấy tương tự Giang thành mình từng sống, tùy tiện vẽ một đường hơn mười km trên bản đồ, có thể vẽ từ bờ sông đến khu thành xa xa.
Khái niệm về khoảng cách này là gì?
Trong trường hợp không kẹt xe, lái xe tốt một chút thì nửa tiếng có thể đến, nhiều ngã ba thì hơn một tiếng.
Còn đi bộ?
Sở Quang chưa từng thử đi xa như vậy, nhưng nghĩ, cho dù không thể khái quát, hai mươi cây cầu vượt hoặc đường hầm dưới lòng đất cũng không chạy được.
Đây còn là trong điều kiện giao thông bình thường.
Nếu bạn đi qua đống đổ nát, nó sẽ hoàn toàn khác.
Trong thời kỳ tiền chiến, trong các con đường vành đai, cho dù tòa nhà thấp nhất, cơ bản đều trên sáu trăm mét. Các nút từ tính và từ lực được đặt trên đường cao tốc và các bức tường bên ngoài của tòa nhà là cơ sở để hỗ trợ giao thông tích hợp cho 120 làn xe đi theo chiều dọc.
Trong thời đại mà công nghệ xe cá nhân phổ biến, ý nghĩa của các tòa nhà cao tầng từ lâu đã không còn chỉ là ngôi nhà để, thậm chí trở thành một phần của 'con đường, đặc biệt là các tòa nhà gần đường chính, chiều cao là có yêu cầu cứng nhắc.
Đương nhiên, đây đều là Sở Quang căn cứ vào câu chuyện mà lão Charlie kể cùng với tình báo hữu hạn đưa ra suy đoán, không nhất định chính xác.
Nhưng chỉ là tưởng tượng những con bài domino san sát nối tiếp nhau, hắn đã cảm giác được cảm giác áp bách mà nghĩa trang cốt thép này mang đến.
Khi con người đối mặt với tạo vật vượt qua bản thân mấy trăm lần, sẽ luôn tồn tại sự kính sợ, thậm chí sợ hãi theo bản năng. Muốn tìm kiếm con mồi trên đống đổ nát này, quả thật không phải là chuyện dễ dàng...
Sở Quang đề nghị.
- Không bằng người một nhà các cậu đều chuyển tới chỗ của tôi đi, tôi cũng đang thiếu nhân thủ.
Tuy rằng có chút động tâm, nhưng Dư Hổ vẫn lắc đầu như trống đánh.
- Không được không được, chúng tôi cũng không thể gây thêm phiền toái cho anh.
Sở Quang cười nói.
- Đây là phiền toái gì, tôi cũng không phải nuôi các cậu vô ích, nhiều lắm xem như trợ giúp lẫn nhau.
Dư Hổ đầu lắc nhanh hơn.
- Đến chỗ của anh giúp đỡ thì có thể, ở lại vài ngày cũng không thành vấn đề, nhưng chuyển tới đây thì không! Chúng tôi ở bên kia cũng rất tốt, ở dưới đất... Luôn luôn cảm thấy kỳ lạ. Huống hồ nơi này ngoại trừ anh, những người khác nói chuyện tôi đều nghe không hiểu, thời gian dài khẳng định khó ở chung.
Thấy hắn nói như vậy, Sở Quang cũng không kiên trì nữa.
Mặc dù Sở Quang muốn nói rằng họ không giống như 'áo khoác xanh theo nghĩa truyền thống và không phải lúc nào cũng sống ở dưới lòng đất, nhưng điều này rõ ràng không phải chìa khóa cho vấn đề.
Khi một người từ chối vì nhiều lý do, lý do được đưa ra thường là những thứ không liên quan đến nhất.
Điển hình nhất như - Mẹ tôi không cho phép. Cho nên Sở Quang chưa bao giờ nghe giải thích, nghe xong cũng coi như không nghe.
Tin tưởng, những chuyện như thế này cần thời gian để xây dựng, không có cách nào miễn cưỡng.
Huống hồ người ta cũng không phải không có nhà.
Cũng không thể phá hủy nhà người ta.
Dư Hổ ấp mở đề tài, bật cười nói.
- Lại nói tiếp, Sở đại ca, thịt trên người con cua lớn kia có thể ăn được không? Đây là lần đầu tiên tôi gặp thể loại này.
Sở Quang bật cười nói.
- Không biết, tôi còn định hỏi cậu đây.
- Tôi? Tôi nào biết được, ta nghe nói gạch cua thì có thể ăn, nhưng không nghe người ta nói thịt cua có thể hay không... Nếu có thể ăn thì tốt rồi, một con cua lớn như vậy, phải có bao nhiêu thịt.
Nói xong, Dư Hổ đều chảy nước miếng.
Sở Quang cười cười, vung tay.
- Chờ lần sau! Để tôi nghiên cứu xem có độc hay không đã, nếu không độc, để cho cậu ăn đủ!
Dư Hổ dùng sức gật đầu, cười hắc hắc.
- Được rồi! Đến lúc đó, tôi sẽ dẫn đại ca, cha và Tiểu Ngư đến đây!
- Ha ha, tôi trực tiếp đưa cho cậu ngươi một phần thịt mang về là được.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, bên kia giết mổ đã xong.
Có lẽ do mùa đông mới bắt đầu, 250 kg lợn rừng, tỷ lệ lấy thịt đạt 60%, lấy ra 150 kg thịt.
Hai mươi phần trăm là 30 kg, coi như một khoản thanh toán cho nơi trú ẩn. 120 kg còn lại, cho người đàn ông họ Lý và Dư Hổ.
Da lợn rừng cũng coi như là da chất lượng cao, đặc biệt là làm dụng cụ phòng thủ rất không tồi, tuy rằng tính khan hiếm kém da hươu, nhưng giá trị vẫn cao hơn so với da linh cẩu không ít. Sau khi Lư Tạp xin chỉ thị của Sở Quang, vẫn dựa theo giá của da hươu, tính toán 300g muối thô cho người đàn ông kia.
Đổi được muối, vẻ mặt người đàn ông kia đầy vui mừng, cảm tạ Sở Quang cùng Lư Tạp một hồi, lúc này mới cùng Dư Hổ rời đi.
- Lư Tạp.
Thấy chủ nhân gọi mình, Lư Tạp cung kính cúi đầu đáp.
- Có phân phó gì không? Thưa ngài.
Sở Quang hỏi.
- Thịt Liệt Trảo giải có thể ăn được không?
Lư Tạp sửng sốt một chút, nhíu mày suy tư trong chốc lát, thật cẩn thận nói.
- Đại nhân, lão nô một mực lao động trên đồng ruộng, thật sự chưa từng thấy qua loại vật này. Nhưng nếu ngài không chắc chắn, tôi có thể thử độc cho ngài.
- Vậy cũng không cần.
Nếu thật sự cần thử độc, đó cũng là người chơi đi thử, không độc chết thì đưa vào khoang bồi dưỡng nằm, gia tăng thêm 100% tốc độ hồi phục thì như thế nào cũng có thể trở về.
Huống hồ chết cũng không quan trọng, trên trang web chính thức OB ba ngày sau lại là một trang hảo hán.
Tuy nhiên đúng lúc này, Sở Quang bỗng nhiên nghĩ đến một người, ánh mắt nhất thời sáng lên.
Phải, phải.
Làm thế quên cô nàng đó chứ.
Nếu cần đưa một người nào đó thử?
Cho Nha Nha nhìn một cái, xem cô nàng có ăn hay không thì xong rồi.
Động tâm không bằng hành động.
Sở Quang lập tức tìm tới một cái rìu, chặt một cái lên khớp chân sau của Liệt Trảo giải, cắt ra một khối dài như gậy bóng chày. Chưa kể, chân cua này nhìn rất vững chắc, vừa thô vừa dài, suy nghĩ một chút, ít nhất nặng sáu bảy ký, đủ để hai ba người ăn.
Thịt cua trắng tinh lắc lư trong vỏ cua, nhìn mềm như đậu hủ, đầy protein và chất béo chất lượng cao.
Đại gia hỏa này bề ngoài nhìn xấu xí như vậy, bùn đầy cả người giống như rửa không sạch, không ngờ thịt cua bên trong ngược lại rất sạch trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận