Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 163: Người thiết kế khốn nạn làm gì vậy? (1)

Chương 163: Người thiết kế khốn nạn làm gì vậy? (1)Chương 163: Người thiết kế khốn nạn làm gì vậy? (1)
12 tấm da hươu là hàng tôn trong chỗ tránh nạn, trong đó có 3 tấm Sở Quang đào góc tường của đỉa già, đổi với nhà họ Dư.
Chất lượng của da hươu không thể nào chê được, cho dù là màu lông hay độ hoàn hảo đều xem như thượng thừa. Lister suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.
"Thành giao."
Hai bên trao đổi vật tư.
Trước khi đi, Lister và Sở Quang nắm tay nhau, trên mặt nở một nụ cười khoái trá.
"Tạm biệt người anh em, nếu có thể gặp lại chắc hẳn là mùa xuân năm sau."
Sở Quang thản nhiên cười nói.
"Chúng tôi luôn ở đây, bảo trọng."
"Mọi người cũng vậy."
Lister chợt nhớ đến cái gì đó, nói tiếp.
"Đúng rồi, tôi nghe nói ở đường cao tốc phía bắc có một bộ lạc cướp bóc, hình như gọi là thị tộc Huyết Thủ, có khoảng sáu mươi bảy mươi người. Định cư ở trong đây cũng không phải là một ý kiến hay, cho dù bọn họ cướp bóc nhiều ở phương bắc hơn nhưng chuyện mọi người ở đây sớm muộn gì họ cũng phát hiện... Tóm lại cẩn thận vẫn tốt hơn. Sau này còn gặp lại!
Để lại những lời này, Lister cùng thương đội của mình rời đi.
Sở Quang nhìn theo hướng thương đội biến mất trong rừng cây, xoay người trở lại bên trong tường vây.
Đương nhiên anh biết nơi này không phải là một điểm dừng chân tốt.
Nếu có thể lựa chọn, Sở Quang nhất định tìm một nơi có thể an cư lạc nghiệp, nhất là nơi có thể thích hợp làm ruộng, khai thác mỏ các kiểu, đồng thời xung quanh không có nơi nào nguy hiểm.
Đáng tiếc này không phải là trò chơi Civilization) , nếu trong ba ô không thấy tiềm năng phát triển có thể khởi động lại ở góc trên bên phải. Chỗ tránh nạn đã xây xong từ hai thế kỉ trước, hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Trở lại bên trong tường vây
Sở Quang nhìn về phía Dư Hổ, từ trong túi lấy ra một con chip màu trắng đưa cho cậu ta.
"Cảm ơn cậu, cậu đã giúp tôi một việc lớn."
Thấy Sở Quang lấy đồng chip ra, mặt Dư Hổ lập tức biến sắc, vội vàng xua tay.
"Không nên không nên, anh làm gì vậy, tôi không thể nhận được."
Nói xong rồi, dường như cậu ta chợt nhớ ra thứ gì đó, lục lọi trong túi một hồi, tìm thấy một tấm bìa nhôm to bằng móng tay cái.
"Đúng rồi, bệnh của anh cả tôi đã chuyển biến tốt rồi, cha của tôi bảo tôi đưa số thuốc còn lại đưa cho anh."
Thấy người này sống chết không muốn nhận, Sở Quang thở dài, lấy các đồng chip về.
"Được rồi, nếu cậu đã kiên trì như vậy thì tôi sẽ không khiêm tốn nữa. Nhưng mà số thuốc này cậu giữ đi, tôi cũng không thiếu số thuốc này."
Mất một chút thời gian, cuối cùng cũng thuyết phục được người thanh niên ngay thẳng chính trực này. Nhìn thấy cậu ta biến mất trong rừng rậm, Sở Quang suy nghĩ chính mình nên lấy thêm thuốc để bán không.
Theo như nhiều lời đồn, những chỗ tránh nạn khác hình như làm thuốc tương đối nhiều?
Dù sao những chỗ tránh nạn hơi lớn đều sẽ có phòng điều thuốc, thậm chí anh còn nghe nói một số nơi còn có một kho thuốc dự trữ khổng lồ.
Tất nhiên, nghe một chút tin đồn trên đất hoang này là được rồi.
Dù sao trong thời đại bùng nổ thông tin như bây giờ cũng khó có thể xác định được tính chân thật của sự việc, huống chỉ là nơi này?
Mấy ngày qua biểu hiện của người chơi coi như siêng năng, trung bình mỗi ngày có thể tích lũy 5 - 7 điểm thưởng, tính sơ sơ qua cũng được 22 điểm.
Sau khi giao nhiệm vụ lắp ráp máy phát điện cho người chơi đi làm, Sở Quang xoay người quay về chỗ tránh nạn.
Khi anh mở hệ thống ra, lúc tiến vào [Nhật kí quản lí người chơi ] một cửa sổ màu xanh nhạt xuất hiện trước mặt anh. [Nhiệm vụ chi nhánh đã hoàn thành. ] [Phần thưởng: điểm thưởng +100. ]
Đối mặt với điểm thưởng bất thình lình được cho này, Sở Quang sửng sốt.
Cừ thật.
Nhiệm vụ chi nhánh này đã kéo dài quá lâu, anh nhớ rõ căn cứ tiền đồn còn thiếu mấy cái phát điện nữa, nhưng lại quên mất phần thưởng của nhiệm vụ.
"Phát tài rồi!"
Sở Quang lòng hưng phấn, chưa kịp đứng vững trong hầm trú ẩn đã xoay người bước ra ngoài.
"Trước tiên phải đi ra ngoài rửa mặt!"
Hộp mù cao cấp!
Thứ này không thể cẩu thả được!...
Phía bắc công viên đầm lầy Lăng Hồ, ước chừng 1,7 km.
Một nhóm đàn ông hoang dã mặc đồ da thú, trên mặt sơn hai màu đỏ đen, đi về phía nam dọc theo khu di tích trên cao ra khỏi thành phố.
Trong tay bọn họ cầm những khẩu súng trường ống nòng hình dạng kì quái, mà không phải vác lên vai, giống như thể đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, khí thế hung dữ.
Những con chuột đột biến trên đường nối đuôi nhau bỏ chạy, ngẫu nhiên có mấy con gián đột biến to bằng con chó lao tới bị bọn họ một cước dẫm chết, hoặc lại bị báng súng đập nát đầu.
Nhưng mà chuyện này cũng gây ra khá nhiều ồn ào.
Hơn nữa tính kỉ luật của nhóm người này thật sự không dám khen tặng, tiếng cười nói dọc đường của bọn họ đứng cách thật xa cũng có thể nghe thấy.
Vài người chơi đang vận chuyển đá từ công trường nhanh chóng phát hiện ra bọn họ, lập tức ném xe quặng mỏ bỏ bên đường cất giấu, người cũng nhanh chóng trốn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận