Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 556: Tập kích! Động viên (2)

Chương 556: Tập kích! Động viên (2)Chương 556: Tập kích! Động viên (2)
Bởi vì dấu vết ở ngữ kia thực sự không giống như bị một con dao cắt qua.
Đúng lúc này, có một tiếng hô to phấn khích từ hướng cầu thang, một thanh niên chạy lên.
- Có một chiếc xe đến từ phía nam.
- Quản lý đại nhân mang đồ ăn đến cho chúng tôi.
Hắn tên Từ Thuận, lớn hơn Lữ Bắc một tuổi, hắn cũng là một thiếu niên vừa đến tuổi trưởng thành, hai người cũng có thể thời điểm anh em tốt.
- Ăn cái gì?.
Lữ Bắc hưng phấn hỏi.
Không phải anh là một người tham ăn, chủ yếu là thức ăn được làm bởi những chiếc áo khoác màu xanh đó rất ngon, điều đầu tiên lóe lên trong tâm trí hắn là một xâu nướng muôn màu rực rỡ, cũng như rất nhiều bánh hấp, bánh bao, mì sợi, v. V.
Từ Thuận vội vàng nói:.
- Mì Gnocchi! Ngoài ra còn có thịt! Tôi đã nếm thử, nó hơi cay, nhưng sau khi ăn uống xong, toàn thân đầy ấm áp.
Nước bọt sắp chảy ra khỏi miệng, Lữ Bắc rất nhanh nuốt xuống.
Nhìn người thanh niên háu ăn, Cát Tường mỉm cười vỗ võ bả vai hắn.
- Đi thôi, đã đến giờ thay ca rồi.
- Được!.
Lữ Bắc hưng phấn gật đầu:.
- Tôi sẽ mang lên một ít cho anh.
Ông lão xua tay.
- Đừng gấp gáp, tôi sẽ xuống uống sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Hai người thanh niên đi xuống tường thành, Cát Tường mỉm cười rồi thở dài, còn trẻ tuổi là rất tốt, nhìn tuyết trắng mênh mông ngoài tường thành. Tuyết năm nay thực sự rất nặng.
Năm tới sẽ là một năm tốt.
Hắn dự định tiết kiệm một số tiền để mua một mảnh đất, cố gắng trồng một số thứ, cưới vợ, khi đến thời điểm sẽ xuất ngũ, và định cư ở đây.
Về phần thành Cự Thạch, hắn không có ý định quay trở lại nữa.
Cuộc sống ở đây không tệ hơn ở đó, chỉ ở đây, hắn mới cảm thấy một phẩm giá mà anh chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Quản lý đại nhân nói rằng họ sẽ không bao giờ phải quỳ gối trước bất cứ ai nữa.
Không ai có thể lấy đi sự tự do khỏi bàn tay của họ.
Gió bắc thổi qua rét căm căm, tuyết nhẹ lọt vào gió hơi dừng, ánh trăng sáng ngời lộ ra sau những đám mây rải rác, những con vật nhỏ lẻn ra ngoài kiếm ăn nhanh chóng trốn trở lại trong hang của chúng.
Kỷ Tương nhẹ nhàng phun ra một ngụm sương trắng, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, vì vậy hắn với lấy ngọn đèn dầu trên tường, muốn đặt tay lên đó để giữ ấm.
Kết quả là, không ngờ tay hắn lại run rẩy đẩy đèn dầu.
Ngọn đèn rơi vào đống tuyết, nhưng nó không vỡ, chỉ có ngọn lửa bị dập tắt.
Cát Tường mắng to thật sự là xui xẻo, hắn dự định đợi một lúc khi thay ca lại đi xuống nhặt.
Nhưng đúng lúc này, biểu cảm trên mặt hắn đột nhiên đông cứng lại, hắn lập tức cầm lấy ống nhòm liếc nhìn về hướng bắc.
Chỉ thấy trên mặt đất tuyết rải đầy ánh trăng, những bóng người đang lợi dụng màn đêm tăng tốc về phía họ.
Một đôi mắt dữ tợn bắn về phía hắn như một mũi tên sắc bén.
Sát khí ngay lập tức đập vào mặt —.
Nó giống hệt như người của gia tộc Huyết Thủi.
Sắc mặt Cát Tường hoàn toàn thay đổi, không nói một lời, lập tức nắm lấy chiếc còi ngắn treo trên cổ, nhét vào miệng, thổi hết sức, lại giơ súng bắn chỉ thiên một phát. - Địch tập. ....
- Hừ...
- Trật tự thiết chùy tấu vang trống trận. -.
- Sắt thép tín ngưỡng phá đất mà lên. -.
- Ky sĩ trắng gấu rống to xông ra. -.
- Bắt hết tà ác cùng dã man. -.
Tiếng động cơ xe tải âm ầm.
Cái Đuôi ngồi ở tay lái phụ, đặt tay lên cửa sổ, thổi gió mát ngoài cửa sổ, miêng ngân nga một bài hát không biết nghe từ đâu.
Tư Tư đang nghiêng đầu về phía đó, liếc nhìn cô.
- Không hiểu thì hỏi, đây là nhạc thiếu nhi sao?.
Đuôi bất mãn nói.
- Cái gì mà nhạc thiếu nhi! Nó được gọi là BGM.
Thực sự ghen tị với năng lượng dồi dào của bà cô này, thế mà không buồn ngủ chút nào.
Hay là sắp thức tỉnh?.
Tư Tư thở dài.
- Uh huh, vâng.
Trong xe tải.
Hai cặp mắt, một lớn một nhỏ, nhìn chằm chằm vào nhau.
Cuối cùng, người chuột không thể nhịn được nữa, ho khan nói một tiếng.
- Cậu nhìn tôi như vậy khiến tôi có chút hoảng sợ.
Sốt Bơ Vừng đang ôm đầu gối sững sờ, chiếc mũ ấm áp lại rơi xuống đất, cô vội vàng vươn tay nhặt lên.
- Không, tôi chỉ tò mò thôi... Làm chuột thì như thế nào?. Đây là lần đầu tiên có một người hỏi mình câu hỏi này?.
- Cô nói cái này à? Chào hỏi người thì có chút phiền phức, phải ngẩng cao đầu, nhưng đi qua di tích lại rất thuận tiện. Còn nếu chẳng may đi vào tổ chuột, cô sẽ không bị một đám gặm nhấm tấn công, chỉ cần từ từ rút lui.
- Hơn nữa, không có các ngón tay phối hợp tốt như những dị chủng khác, không có trở ngại trong việc sử dụng công cụ, cũng không có debuff kinh nghiệm phát triển chậm. Nhìn chung, đó là một trình tự có tiềm năng vô hạn.
Sốt Bơ Vừng gật đầu hiểu ý.
Điều này hoàn toàn được thảo luận từ góc độ sức mạnh...
- Tôi còn nghĩ sẽ nếu vào vai một dị chủng sẽ rất khổ sở.
Chuột lớn đang nhìn cô một cách kỳ lạ.
- Có chuyện gì mà buồn?
- Bởi vì... Trông không được đẹp?
MMP!
Lúc nãy không có gì, bây giờ mới cảm thấy khó chịu nè.
Hard huynh không khỏi chửi rủa trong lòng.
Đều là những thứ có lông, điều gì khiến chuột tệ hơn mèo?
Đồ chơi của con người.
Diel Diel...
Xe đến.
Hai cảnh vệ ngồi trên xe nhảy ra trước, gọi mọi người trong trại tới lấy đồ ăn.
Những cảnh vệ hiểu biết hơn những người tị nạn, họ đã nhìn thấy thằn lằn và gấu, họ không còn ngạc nhiên trước một con chuột khổng lồ cao một mét nữa nên họ không quá coi trọng.
Strongman Hard duỗi người một cái, đang định xuống xe đi dạo, nhưng đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng còi chói tai. Sau đó tiếng súng và tiếng nổ vang lên, khiến Sốt Bơ Vừng đang định nhảy ra khỏi xe ngựa giật mình, chiếc mũ vừa đội lại rơi xuống.
- Mẹ kiếp, chuyện gì đã xảy ra?!
- Tôi không biết...
Con chuột lớn nuốt một ngụm nước bọt.
Có những tiếng súng lớn ở phía bắc, giống như tiếng pháo nổ, thỉnh thoảng lại kèm theo những tiếng nổ.
Doanh trại hỗn loạn, trước đó hai tên cảnh vệ đi xuống cũng không thấy đâu, chắc là chạy về cổng bắc tiếp viện.
Đứng cạnh xe tải, Tư Tư ngẩng đầu nhìn phía Bắc, cau mày.
- Tiếng súng, ít nhất là năm mươi... không, có lẽ là một trăm?
Có lẽ nhiều hơn?
Cô không thể phân biệt được sự khác biệt giữa tiếng súng của cảnh vệ và tiếng súng của những kẻ tấn công.
Chuột lớn lo lắng nói.
- Sai số sao lớn thế?
- Rốt cuộc, tiếng súng trong trò chơi này không có quy luật như trò chơi giết gà nha... Đuôi, tôi nên nói thế nào đây?
Trong khi nói, Tư Tư nhìn sang một bên.
Nhưng chỉ thấy Cái Đuôi đã lấy khẩu súng trường tấn công hình liềm ra, đôi mắt sáng lên đầy phấn khích.
- Tư! Tấn công!
Cái nhìn kia, quả thật rất dễ hiểu.
Tư Tư sửng sốt một lúc, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười, nhiệt tình giơ ngón tay cái lên.
-ỒI
- Có cơ hội để nhìn Đuôi thể hiện rồi. Điểm số lần này không thể ở dưới đáy nữa.
Nhìn thấy hai người chạy về phía bắc, con mèo và con chuột bị bỏ lại đều chết lặng.
- Bây giờ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Vừng Vừng ngơ ngác nhìn con chuột bên cạnh, nhưng Hard huynh lúc này cũng bối rối không biết phải làm sao.
Hắn đã từng ra chiến trường một lần.
Nhưng đó chỉ là đuổi theo Muỗi thôi, suốt thời gian đó chỉ nghe thấy một vài tiếng động.
- Dù sao thì tôi cũng sẽ qua giúp đỡ trước.
MMI
Không phải đã nói đây chỉ là một nhiệm vụ chạy việc vặt sao?
Bản tóm tắt nhiệm vụ không nói gì về chiến đấu mà.
Nếu không thì làm sao cũng phải mang theo nhiều người đi cùng.
Thốt ra một câu đó, Hard huynh kiên trì lao về phía trước đuổi theo Đuôi và Tư Tư, chỉ còn lại Sốt Bơ Vừng bên cạnh xe tải.
- Này! Đợi đã, đừng bỏ lại tôi...
Nhưng đã quá trễ.
Khi cô hét lên, con chuột lớn đã biến mất.
Sốt Bơ Vừng ngơ ngác, lo lắng nhìn quanh, không biết phải làm sao.
Nhưng vào lúc này, đôi mắt cô đột nhiên sáng lên, ánh mắt cô rơi vào trang trại, bên trên ngôi nhà gần lối vào phía nam nhất.
Đó là điểm lưu trữ.
Cô ấy thường xuyên làm nhiệm vụ chuyển phát nhanh và vẫn nhớ rằng có một trăm khoang ngủ đông được đặt ở đó, những người chơi thường lười quay lại tiền đồn sẽ đăng xuất ở đây.
- Dù sao... Trước tiên hãy tìm cách thông báo cho người khác.
Chỉ cần nghĩ liên làm. Sốt Bơ Vừng lập tức chạy tới, lao qua cửa, tìm một cabin ngủ, mở ra và nằm vào bê trong.
Khi cửa đóng lại, kết nối bị ngắt.
Offline với tốc độ ánh sáng, cô lập tức cởi mũ chơi game, mở laptop, đăng nhập vào diễn đàn chính thức, nhanh chóng tạo ra một bài viết và đăng lên.
- Có chuyện không ổn đang xảy ra Ở trang trại Trường Tồn đang xảy ra đánh nhau.
Chỉ vài giây sau khi bài đăng được đăng tải, nó đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
- Một cuộc chiến bắt đầu??
- Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Không phải đang tổ chức lễ kỷ niệm à?
- Mẹ kiếp! Đám chó kế hoạch lợi dụng lúc tôi không có trên mạng nữa.
Gần như cùng lúc bài đăng được đăng, một thông báo đột nhiên xuất hiện trên trang web chính thức.
Thông báo trên toàn máy chủ: Những Kẻ cướp đoạt từ phía bắc đã tấn công Trang trại Trường Tồn, kích hoạt một nhiệm vụ khẩn.
[ Ánh Rạng Đông: Một nhóm cướp tàn nhẫn lợi dụng lúc chúng ta ăn mừng năm mới để phát động một cuộc tấn công lén lút đáng xấu hổ! Chúng ta sẽ cho bọn chúng biết đây là một ý tưởng ngu ngốc. ]
[ Điều kiện thất bại: Điểm hồi sinh bị phá hủy. Tất cả người chơi có nhân vật ở trang trại Trường Tồn sẽ chuyển sang trạng thái CD hồi sinh. ]
[ Điều kiện chiến thắng: Đánh bại quân xâm lược. ]
Ngay khi thông báo này được đưa ra, diễn đàn đã trở nên điên cuồng.
- Cái quái gì vậy?I
- Tiến hành đánh lén?!
- Không phải chứ, offline cũng có thể bị giết hả?!
- Cuối cùng thì người lập kế hoạch chó má kia đã quyết định không trở thành con người rồi? - Các anh em, lên đường thôi! Cầm vũ khí lên và thông chết mẹ chúng nó. - Muốn đánh nổ cứ điểm của tôi, đừng có mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận