Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 653: Công hội Thợ Săn! Cùng tác phẩm nghệ thuật của Đằng Đằng! (1).

Chương 653: Công hội Thợ Săn! Cùng tác phẩm nghệ thuật của Đằng Đằng! (1).Chương 653: Công hội Thợ Săn! Cùng tác phẩm nghệ thuật của Đằng Đằng! (1).
[.
ID: Sở Quang.
Tổ hợp gien: Người quản lý (Giai đoạn 2).
Cấp độ: LV. 17 -. LV. 18.
——Thuộc tính cơ bản——.
Lực lượng: 17.
Nhanh nhẹn: 12 -. 13.
Thể chất: 16.
Cảm giác : 13 _. 14.
Trí lực: 15.
L
Phòng y tế tầng B3.
Sở Quang ngồi cạnh giường quét nhìn thấy bảng thuộc tính nâng cấp của mình thông qua chiếc máy tính bảng được Hera đưa cho.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là lần nâng cấp này lại bổ sung thêm hai điểm thuộc tính.
-... Thật không thể tin được. DNA của anh thậm chí còn kỳ diệu hơn tôi tưởng tượng. Nơi trú ẩn 404 có phải là ngân hàng gen của Liên minh loài người không? Anh đã lưu trữ được bao nhiêu DNA cải tiến?
Ngồi trên chiếc ghế đối diện với Sở Quang, Hera tỏ vẻ không tin và vẫn đang huyên thuyên về phát hiện đáng kinh ngạc của mình từ nãy đến giờ.
Tuy nhiên, Sở Quang, một cư sĩ hoàn toàn không thể hiểu được điều đó.
- Không biết. - Anh không biết...
Hera kinh ngạc nhìn anh ta.
- Chủ nhân nơi trú ẩn trước đó không nói cho anh biết bản chất của nơi trú ẩn này khi giao quyền sao?
- Lão già thích đố người kia chỉ nói với tôi rằng đây là hy vọng cuối cùng của nền văn minh nhân loại.
Sở Quang không nhớ trước đây mình đã đọc câu này chưa, nên thường biên soạn các liên kết cá nhân trên trang web chính thức! Chuyện xảy ra trên thế giới chính là trí tưởng tượng của hắn để cải thiện thế giới quan của mình.
Nhưng điều này có quan trọng không?
Không quan trọng lắm.
Hắn là người thực dụng, miễn là điều đó có ích.
Về những bí mật ẩn giấu trong nơi trú ẩn này và những gì đã xảy ra hai trăm năm trước, Sở Quang thừa nhận rằng hắn rất tò mò, nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng đây không phải là ưu tiên hàng đầu của an hắn.
Kéo khóa áo khoác xong, Sở Quang đứng dậy khỏi giường.
- Tôi phải báo cho anh một tin xấu. Thông qua thẩm quyền của mình biết được rằng nồng độ bào tử trong không khí ở vùng ngoại ô phía bắc đang tăng lên và điều gì đó rất tôi tệ có thể xảy ra chậm nhất trong vòng hai tuần.
Vẻ mặt của Hera dân trở nên nghiêm túc.
- Về chuyện này, thật ra tôi có chuyện muốn báo cáo với anh.
- Có chuyện gì thế?
- Khi người dân của các anh đang khám phá đường hầm, họ phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ...
Hera thuận tay lấy ra một chiếc máy tính bảng và nhẹ nhàng trượt ngón trỏ lên màn hình.
Chẳng mấy chốc, một đoạn video dài 15 giây xuất hiện trên chiếc máy tính bảng trong tay Sở Quang. Đó là một căn phòng màu đỏ như thịt.
Lúc đầu, Sở Quang cho rằng chất nhầy trên tường và sàn nhà đều là máu và thịt, nhưng sau khi phóng to, hắn phát hiện mọi thứ hoàn toàn trái ngược với những gì hắn tưởng tượng.
Những lớp lông mao li ti màu đỏ thịt bám đều vào kết cấu bê tông, những cục quả thịt màu đỏ to bằng chiếc tủ lạnh được gắn vào tường, khuấy động nhẹ nhàng như đang hít thở.
Giọng nói của người chơi cũng có thể được nghe thấy trong video.
- Shit... Đây là thứ chó chết gì thế?
- Có lẽ đó là shit của nấm mốc.
- Không hẳn... Tôi cảm thấy có chút giống một cái bẫy. Nhìn lông mao, chúng trông giống như xúc tu, nhưng lại ngắn hơn một chút.
- Đội trưởng đâu? Mau chụp ảnh lại, đăng lên diễn đàn, nhất định sẽ lan truyền.
- Thêm ảnh, thêm ảnh nữa!
Sở Quang hơi cau mày nhìn Hera.
- Đây là... ?
- Tấm thảm được hình thành bởi nấm mốc đột biến.
Hera nghiêm túc nói, hai tay khoanh trước ngực.
- Theo nghiên cứu của tôi, nấm mốc đột biến gắn trên đồ vật đều có ba màu: đen, nâu và xanh đen, xuất hiện dưới dạng mảng bám.
- Tuy nhiên, khi độ dày vượt quá 2 mm, dạng thứ tư sẽ xuất hiện... đó là những gì anh thấy bây giờ.
Sở Quang:
- Ý tôi là nó có tác dụng gì.
Hera: - Nở hạt thể.
Sắc mặt Sở Quang có chút nghiêm trọng.
- Nói cách khác, những kẻ gặm nhấm đó đều chạy trốn khỏi ngôi nhà kiểu này? Hắn đã nghe nói về nó.
Ngoài mẫu sào, còn có thứ gọi là phòng ấp trứng' phân bố ở nhiều nơi trong thành phố, sản sinh bào tử theo đợt và mô phỏng môi trường của mẫu sào để nhân giống hạt thể. Mặc dù hiệu quả kém xa so với mẫu sào, mà đây cũng chính là lý do tại sao dù bạn có tiêu diệt nấm mốc đột biến đến đâu cũng không thể kết liễu được chúng.
- Không chỉ những con gặm nhấm, mà cả những người bò sát, Tuân Bạo Giả, Bạo Quân, những thứ mà các anh phát hiện về mặt lý thuyết đều có thể được tạo ra bởi loại vật này.
- Khi nghiên cứu thành phần của thảm vi khuẩn, tôi phát hiện ra rằng trong hầu hết các trường hợp, dạng nấm mốc thứ tư có khả năng tự giới hạn cao, thường dừng lại sau khi lấp đầy một căn phòng sẽ đình chỉ việc tiếp tục mở rộng, sau đó tăng độ dày của thảm vi khuẩn và số lượng đơn vị ủ bệnh.
- Tuy nhiên, trong một số trường hợp nhất định, sự tự giới hạn này sẽ được dỡ bỏ.
Sở Quang lập tức hỏi.
- Tình huống cụ thể này đề cập đến điều gì?
- Tôi không biết.
Hera lắc đầu.
- Có thể là do điều kiện môi trường đồng ý, hoặc có thể khi nó thấy cần thiết phải mở rộng dân số, thảm nấm sẽ tái chế một phần vi khuẩn được thả ra trước đó để săn bắt hạt thể, và nhanh chóng mở rộng diện tích thảm vi khuẩn trong thời gian ngắn, nhấn chìm hoàn toàn môi trường ban đầu, tạo thành buồng ấp trứng lớn hơn... Lúc này, màu của chúng sẽ chuyển sang màu đỏ sẫm.
Yết hầu của Sở Quang chuyển động.
- Mẫu sào...
Hera gật đầu.
- Tôi cũng nghĩ thế.
Sự tập trung ngày càng tăng của bào tử trong không khí là một trong những chỉ số quan trọng để theo dõi 'Thuyer triều'.
Tuy nhiên, điều Sở Quang không hiểu là tại sao các nhà quản lý thế hệ đầu tiên lại biết điều này.
Không phải nấm mốc đột biến là thứ chỉ được hình thành sau Kỷ nguyên Đất Chết sao?
Theo thông tin Sở Quang ban đầu có được, nơi trú ẩn này đã bị phong ấn hơn một thế kỷ. Nấm mốc đột biến dường như chỉ bắt đầu khuếch tán sau kỷ băng hà nhỏ vào đầu Kỷ nguyên Đất Chất.
Cho đến khi qua đời, người quản lý thế hệ đầu tiên có lẽ chưa bao giờ rời khỏi nơi trú ẩn này, và đây cũng là lý do tại sao người đó chọn giao trách nhiệm và kết quả nghiên cứu cho người kế nhiệm tiếp theo.
Hoặc. ....
Có nấm mốc đột biến ở thời trước chiến tranh?
Hoặc bản thân nấm mốc đột biến này là một loại vũ khí ngày tận thế.
Không biết lúc này Sở Quang đang suy nghĩ gì, Hera trong mắt hiện lên một tia lo lắng, nhẹ nhàng nói.
- Môi trường đô thị quá thân thiện với nấm mốc. Khả năng cách nhiệt của bê tông rất mạnh. Có đủ chất dinh dưỡng, hệ thống cống rãnh, tàu điện ngầm, các tòa nhà bỏ hoang... Những công trình này đúng là tuyệt vời để nuối chúng một cách tự nhiên. Chúng có lẽ phù hợp với thành phố này hơn là thực vật, và đây có lẽ là lý do thực sự gây ra thủy triều.
- Đôi khi càng nghiên cứu, tôi càng cảm thấy bất lực... Có lẽ, như Seven tiên sinh đã nói, hành tinh này có thể sẽ vô vọng. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là bảo tồn thành tựu của các nền văn minh trước đây. Hãy khắc những câu chuyện về chúng ta lên bia mộ và để lại cho người kế vị tiếp theo.
Seven là người quản lý nơi trú ẩn 117.
Có thể thấy, với tư cách là 'người gác mộ, cô rất kính trọng người quản lý có niềm tin và sự tốt bụng.
Tuy nhiên, Sở Quang không đồng ý với tuyên bố của cô.
- Ý kiến của tôi hoàn toàn trái ngược với ý kiến của cô, tôi không quan tâm sau khi chết sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không thực sự muốn nghĩ xem mình có thể được cứu hay không.
Nhìn Hera đang kinh ngạc nhìn mình, Sở Quang nói ngắn gọn. - Nhưng vì tôi còn sống và đứng ở đây.
- Vậy thì tôi phải chăm sóc nó. ....
Cạnh đường vành đai thứ năm.
Trên con phố lộn xộn, một con lợn rừng khỏe mạnh đang lắc bờm và chui ra từ cửa sổ vỡ của các cửa hàng ven đường.
Tuyết đã tan, nụ hoa đã mọc ra từ những vết nứt trên bê tông, ngay khi nó đang tìm kiếm món ngon giấu trong đất, nơi xa đột nhiên vang lên một tiếng súng.
Bị bắn vào đầu, con lợn rừng ngã xuống và nằm bất động trên mặt đất.
- Quá đẹp!
Cúi mình sau tấm biển quảng cáo đã đổ một nửa, Lý Cẩu hưng phấn vung nắm đấm.
Đây là lần đầu tiên hắn đi săn.
Trước đây, thợ săn trong nhà luôn là anh cả Lý Ngưu của anh, nhưng mấy tháng trước Lý Ngưu vào nhà máy, hắn chỉ có thể làm công việc này.
Dư Hổ, người ở cách đó không xa, hít một hơi thật sâu, cất khẩu súng ngắn trên tay và thúc giục đồng đội.
- Đi đi, nhanh đi lấy máu. Nếu để lâu một chút, thịt sẽ chua.
- Được rồi!
Lý Cẩu hưng phấn cầm dao găm đi tới chỗ con lợn rừng, Dư Hổ đeo súng ngắn sau lưng cũng đi theo.
Kể từ khi Sở đại ca đuổi gia đình trấn trưởng cũ đi, mọi nhà thợ săn ở đó đều thay thế bằng súng trường rẻ tiền và dễ sử dụng.
Săn bắn bằng thứ này dễ dàng hơn nhiều so với sử dụng cung tên, lao và đá cụi.
Đặc biệt nếu gặp phải kẻ cướp đoạt, bạn cũng có thể chống trả được.
Cách đây vài tháng, việc họ sở hữu một khẩu súng trường cho riêng mình là điều không thể tưởng tượng được.
- Hừ... Con lợn rừng này khá nặng, e là nặng tới 80 ký.
- Hãy để tôi giúp cậu. Hai người lật con mồi lại, ngay lúc Lý Cẩu chuẩn bị cắt động mạch của con mồi để lấy máu thì Dư Hổ chợt cau mày.
- Đợi một chút.
Vừa nói, Vu Hổ vừa đưa tay mở tai lợn rừng ra, chỉ thấy một vết sẹo đang mưng mủ ở gốc tai.
Vết sẹo rất nhỏ, chỉ dài bằng ngón tay út, bị lông cứng che lấp, nếu không nhìn kỹ rất dễ bỏ qua.
- Đây là cái gì?
Lý Cẩu tò mò hỏi.
- Vết trây xước do đám gặm nhắm ăn, nhiễm trùng nhẹ...
Dư Hổ dùng dao găm xé lớp lông thưa thớt sau tai con lợn rừng, sau đó dùng dao găm mở miệng con lợn rừng, cẩn thận quan sát hàm răng của nó rồi tiếp tục lẩm bẩm.
- Thật hiếm có.
Với tốc độ chậm chạp của gặm nhấm, căn bản là không thể đuổi kịp lợn rừng.
Trừ phi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận