Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 278: Có thể dùng bánh kẹo làm thù lao sao? (3)

Chương 278: Có thể dùng bánh kẹo làm thù lao sao? (3)Chương 278: Có thể dùng bánh kẹo làm thù lao sao? (3)
- ỪmI
Tiểu Ngư dùng sức gật đầu, trong mắt lóe lên ngôi sao nhỏ, giơ ngón tay cái lên.
- Hương vị của mẹ.
Dư Hổ: - ?
Lý Ngưu: - ?
Sở Quang: -... 2...
Tốc độ lấy thịt của đồ tể rất nhanh, ngồi trong phòng một lát, Lư Tạp đã gõ cửa đi vào phòng tiếp khách, cung kính hướng Sở Quang bẩm báo.
- Đại nhân, đã xử lý xong con mồi của khách ngài rồi.
Sở Quang gật đầu, nhìn về phía hai người đang uống rượu.
- Đi thôi, đi lấy con mồi của các cậu.
Đoàn người đến trước nhà kho.
Lư Tạp đã dùng túi nilon giúp hai người chứa thịt xong, đưa cho Dư Hổ và Lý Ngưu hai người, về phần lông thú, thì dựa theo lệ thường vẫn đổi thành 300g muối.
Về phần nội tạng và xương cạo xuống, đều ở trong thùng nhựa bên cạnh, hai người cũng không có ý định lấy, cứ ở lại nơi này.
Nhìn các ca ca định rời đi, Tiểu Ngư có chút do dự.
Suy nghĩ thật lâu, cô bé nhẹ nhàng kéo tay áo Dư Hổ, ý bảo anh trai cúi đầu tiến lại gần, nhỏ giọng ở bên tai hắn nói cái gì đó.
Dư Hổ vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, lập tức lắc đầu giống như trống đánh, rít lên nói.
- Vậy làm sao được, chúng ta đã đủ thêm phiền toái cho Sở đại ca rồi.
- Nhưng mà...
- Không có thế nhưng, cái này không được.
Nghe được nội dung hai người thảo luận tựa hồ có liên quan đến mình, Sở Quang tò mò nhìn hai anh em một cái.
- Hai người đang nói cái gì vậy?
Thấy Sở Quang nhìn về phía mình, biểu tình trên mặt Dư Hổ có chút ngượng ngùng, đang cân nhắc nên mở miệng như thế nào.
Nhưng lúc này, em gái đứng bên cạnh lại lấy dũng khí, mở miệng nói.
- Tiểu Ngư cũng giống như ca ca, có thể giúp Sở đại ca. Sau tất cả... Anh cũng không cần Tiểu Ngư giúp trông nhà, còn mời Tiểu Ngư ăn nhiều kẹo như vậy mà.
- Kẹo?
Dư Hổ sửng sốt, trừng mắt nhìn em gái.
- Khi nào em ăn đồ của người ta? Cha không phải đã dạy, không nên tùy tiện ăn những gì người khác cho hay sao?
Anh ta chỉ biết rằng em gái anh ta dường như đã lấy một số thanh nhựa, nhưng anh ta không nghe nói đó là kẹo.
Thứ này có thể đắt hơn muối rất nhiều.
Tự biết 'đuối lý, tai Tiểu Ngư bị ông anh trừng mắt đỏ lên, không biết nên nói như thế nào, dứt khoát không nói, lắc đầu coi như không nghe thấy.
Nhìn hai anh em nhà này, Sở Quang cười nói:
- Ca ca của em cũng không thể xem như giúp anh, chúng ta nên tính... Là giao dịch? Hoặc em có thể được hiểu là một phần thưởng.
Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh.
- Vậy, nếu Tiểu Ngư hỗ trợ, cũng sẽ có thù lao sao?
- Đương nhiên...
Đôi mắt của Tiểu Ngư sáng hơn.
- Vậy, có thể dùng kẹo làm thù lao không?
Loại kẹo mút này, Sở Quang ngược lại có rất nhiều, dù sao cũng là phần thưởng bảo đảm cho hộp bí ẩn sơ cấp, cho dù ăn xong cũng có thể rút lại.
Chỉ là Sở Quang thật không ngờ, thứ này sẽ có tác dụng trong loại tình huống này. - Nếu em muốn giúp anh, anh chỉ có một công việc để giao cho em và đó là một công việc rất quan trọng. Nhưng... Nơi này cách nhà em xa như vậy, mà lại cần đi một đoạn đường dài, thật sự không thành vấn đề sao?
Sở Quang nhìn về phía Dư Hổ.
Vốn tưởng rằng người làm anh như cậu ta sẽ thay mình khuyên bảo, kết quả không ngờ tiểu tử Dư Hổ này vừa rồi còn lắc đầu như trống đánh, lại có thể tại chỗ thay đổi thái độ 180 độ.
- Không thành vấn đề, chỉ cần có thể giúp anh làm việc là được! Sở đại ca, nếu anh không ghét bỏ, cứ để em gái ở lại chỗ này, cũng tiết kiệm dọc theo đường lui tới!
Sở Quang còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Ngư đã hưng phấn gật gật đầu, giơ cánh tay nhỏ lên.
- Ồ! Tiểu Ngư đã là người lớn, có thể tự chăm sóc bản thân nha!
Lý Ngưu không biết nói cái gì, nhưng cảm thấy mình nên giúp đỡ, vì thế suy nghĩ nửa ngày, nghẹn ra một câu.
- Tôi có thể giúp xây dựng một nhà kho... Tôi sẽ đi nhặt một cái gì đó.
Sở Quang ho khan một tiếng, ngăn cản hành động ngu ngốc của tên này.
- ... Điều đó không cần thiết.
Cổng phía nam của tiền đồn.
Dư Hổ, Lý Ngưu mang theo mấy chục ký thịt lợn rừng và 300g muối thô, loạng choạng đi ra từ cánh cổng.
Tửu lượng của hai người cũng không được tốt cho lắm, dù sao bình thường không có cơ hội uống, lúc này mới không tới hai lạng đã hơi say, dấu chân trên tuyết đều có chút không thẳng.
Chẳng qua, đầu hai người ngược lại rất thanh tỉnh.
- Hổ Tử, như vậy có được không?
- Cậu là để lại Tiểu Ngư ở đây?
Lý Ngưu gật đầu. - Ừm.
Dư Hổ nhíu mày cân nhắc, lắc đầu.
- Tôi cũng không biết, nhưng Sở đại ca không phải người xấu.
Lý Ngưu nhỏ giọng nói một câu.
- Tiểu Ngư đã đến tuổi lập gia đình rồi, cậu không lo lắng... Mọi người trên đường phố sẽ bàn tán không hay?
- Ai dám! Dám nói, tôi sẽ đánh người đói
Dư Hổ trừng mắt, tuy nhiên rất nhanh cũng ý thức được, chuyện này không quá thực tế. Dù sao mình dù thế nào cũng chỉ có một đôi nắm đấm, làm sao đánh được.
Cũng chỉ đánh thằng nhóc Vương gia kia là được.
- Không có việc gì, em ấy ở lại đó cũng rất tốt, tốt nhất đừng trở về.
Dư Hổ lắc lắc đầu làm cho gió bắc thổi thanh tỉnh một chút, lẩm bẩm nói.
- Dù sao thì đi theo Sở đại ca, khẳng định tốt hơn so với chỗ của chúng ta nhiều lắm.
Lý Ngưu gật đầu.
Anh ta đồng ý điều này.
Tuy rằng không hiểu rõ lắm về Sở đại ca kia, nhưng nhiều người áo khoác màu xanh như vậy làm việc cho một mình anh ta, ít nhất cũng là đại nhân vật như trấn trưởng.
Trên đường đi cũng không có gì để nói.
Hai người lướt qua tuyết, xuyên qua đống đổ nát, vòng qua đàn chó dại, đàn chuột lớn, bình an sờ đến lối vào phố Bethe.
Bây giờ vẫn chưa có tuyết, đường trở về không phải quá khó để đi.
Người gác cửa Walter đang ngậm điếu thuốc, cầm súng săn đứng canh gác ở cửa, cũng không thèm liếc mắt nhìn hai người một cái.
Hai người bước nhanh qua cửa chính, đang định đi vào trong hẻm nhỏ, nhưng khi đi ngang qua cửa hàng tạp hóa của lão Charlie, lại bị lão già kia gọi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận