Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 170: Quét dọn chiến trường (2)

Chương 170: Quét dọn chiến trường (2)Chương 170: Quét dọn chiến trường (2)
"Cuộc chiến kết thúc chưa? Thắng không?" Nhìn thấy Sở Quang đang đến gần, Hạ Diêm đang đợi bên cạnh thang máy vội vàng hỏi.
Sở Quang thuận miệng đáp.
"Không thắng thì không phải là tôi."
Hạ Diêm tiếp tục hỏi.
"Nhóm người đó là thị tộc Huyết Thủ sao?"
Sở Quang nhìn cô một cái.
"Cô biết sao?"
"Không cần biết, họ là những người nổi tiếng nhất ở ngoại ô phía bắc thành phố Thanh Tuyền."
Vẻ mặt Hạ Diêm bất đắc dĩ, dặn dò một câu.
"Tốt nhất anh nên cẩn thận một chút, lần này số lượng người đến không nhiều nhưng họ không hề yếu như bề ngoài mọi người thấy. Trước đây có một doanh nhân, có lẽ muốn trả thù hoặc gì đó, đã thuê một đội lính đánh thuê gôm hai mươi người từ thành phố Boulder đến, kết quả anh đoán xem?"
“Tôi không thích đoán, cô nói rõ ra đi."
"Được rồi... Tóm lại chỉ có một người trốn về được, hơn nữa còn bị chặt mất một cánh tay,' Hạ Diêm hít sâu một hơi nói,' Trang bị của tiểu đội lính đánh thuê đó không tồi lắm, chất lượng chiến đấu cũng tốt. Hơn nữa trong đó có hai người là quân nhân chuyên nghiệp xuất thân từ Lực lượng dân quân thành phố Boulder. Nhưng mà chiến đấu với kẻ cướp bóc và chiến đấu với dị chủng là hai việc hoàn toàn khác nhau, nhất là ở trong thành phố."
"Bọn họ chôn thiết bom điện trên đường, dẫn Người Ăn Gặm từ cửa tàu điện ngầm dẫn dụ đến cửa hàng bên đường rồi nhốt chúng, thậm chí thuần phục được linh cẩu biến dị... Người sống sót duy nhất trở về được trong căn cứ hình dung, cuộc chiến đấu đó quả thật như một cơn ác mộng, bọn họ đối mặt với đám người nổ súng, sẽ nằm nằm xuống, sẽ chỉ viện và còn đánh lén Người Ăn Gặm." Cho dù là súng trường nòng sắt DIY, hay là assault rifle tân tiến nhất, trúng chỗ quan trọng của đối phương chính là một chuyện. Thậm chí cho dù không trúng vào chỗ yếu, nhiều lắm thì bắn thêm một phát súng nữa.
Lính đánh thuê ở thành phố Boulder không phải quân chính quy, nên không có khả năng sử dụng đồ bảo hộ tốt, hầu hết đều sử dụng dây sắt và thép tấm để bảo vệ các điểm yếu của mình, chỉ một số người giàu có mới có thể mua được vỏ xương ngoài và một bộ áo giáp chống đạn.
"Cũng không chừng những người lính đánh thuê đó khinh địch." Sở Quang thuận miệng nói.
"Có lẽ vậy, nhiều người ở thành phố Boulder có phần coi thường người ở nông thôn."
"Ví dụ như cô?"
Hạ Diêm xấu hổ, vội vàng giải thích nói.
"Chậc, đương nhiên không phải là tôi."
Sở Quang cười cười, cũng không để ý.
Tuy rằng chưa bao giờ đến thành phố Boulder, nhưng không khó để hiểu được cảm giác vượt trội này chỉ bằng cách nhìn vào ánh mắt khao khát của những người sống sót trên phố Bethe khi họ nhắc đến nó.
Dù sao nó cũng là "Thành" duy nhất trong thành phố Thanh Tuyền, cùng là "Nơi trật tự" còn sót lại trong vùng.
Người sinh hoạt tại nơi đó, dù có nghèo khó túng thiếu đâu nhưng so với những người ở bên ngoài thì họ vẫn vượt trội hơn hẳn.
"Lại nói tiếp, sao tôi cảm thấy cô không sợ hãi lắm nhỉ?"
"Cái này có gì mà phải sợ, ngay cả Người Bò Sát anh cũng xé xác được thì làm sao mà không thắng họ? Hơn nữa ở đây cũng nhiều người như vậy,' Hạ Diêm kì quái liếc nhìn Sở Quang một cái, giống như không hiểu tại sao lại hỏi mình một vấn đề kì lạ đến thế” Nhưng tại sao anh lại căn thẳng đến vậy? Nghe thấy tiếng súng cũng biết nhiều nhất có khoảng bảy tám người, hơn nữa vẫn còn ở gò đất." emmmm....
Nói rất đúng.
Trong lúc nhất thời Sở Quang không biết phải phản bác như thế nào. ...
Đêm dài.
Một nhà máy sản xuất lốp xe bị bỏ hoang ở ngoại ô phía bắc thành phố Thanh Tuyền.
Nhìn người đàn ông đang nằm sấp dưới bậc thêm, Hùng nghiêng người dựa vào ghế, lười biếng lên tiếng nói.
"Tình hình bên Chồn như thế nào rồi, chiến lợi phẩm được áp giải đến đây chưa?"
Dựa theo truyền thống của bộ lạc, ai lấy được chiến lợi phẩm sẽ được ưu tiên thưởng thức trước.
Sau khi mang về, tất cả mọi người đều được hưởng dụng, không phân biệt ngươi ta.
Bình thường nếu đánh bại cứ điểm của người sống sót, nhóm người cướp bóc tống tiền sẽ ở lại đó một lát, tốn chút thời gian tìm việc vui. Ví dụ như tổ chức tiệc và chơi trò mèo vờn chuột, thu thập một số chiến lợi phẩm trên đường đi.
Là thủ lĩnh của thị tộc, Gấu có thể thông cảm cho thủ hạ của mình.
Nhưng trời cũng đã sắp tối, không thể đến mức đến giờ vẫn chưa trở về.
"... Trước mắt vẫn chưa có tin tức." Người đàn ông nằm sấp trán ấn xuống đất, không dám di chuyển dù một bước.
"Vẫn chưa có tin tức sao?"
Nhăn mày như con rết, trên mặt Gấu hiện lên một tia không vui, không kiên nhẫn nói/'Tôi nhớ bọn họ khởi hành từ sáng sớm."
"Đúng vậy."
"Quá chậm."
Gấu trầm mặt, nhìn chằm chằm người đàn ông trên bậc thang nói,'Ngươi phái người quá đó, nếu trên đường gặp bọn họ thì thúc giục bọn họ về mau một chút. Nếu người của ngươi đến rồi nhưng bọn họ vẫn chưa đi ra, ngươi trở về nói cho ta biết.
“Vâng.” Nhìn người đó bước ra khỏi lều, Gấu sờ sờ ngọn râu trên cằm, tâm trạng có chút phiên não.
Cứ điểm chỉ có ba mươi người sống sót, tại sao giày vò lâu như vậy vẫn chưa trở lại?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Nhưng khả năng này xảy ra rất nhỏ.
Lắc đầu, Gấu quyết định không nghĩ đến vấn đề này nữa, đứng dậy khỏi ghế.
Cho dù đối phương là một khúc xương cứng không thể nhai, nhưng với sự cảnh giác của Chồn, chắc chắn vẫn có thể trốn trở về.
Lâu như vậy không có tin gì thì chỉ có một loại khả năng xảy ra mà thôi, đó là bọn họ ham chơi quên thời gian, hoặc là tốn chút thời gian vơ vét chiến lợi phẩm.
Gấu không còn lo lắng, tâm trạng cũng thả lỏng đi nhiều.
Nhất là khi hắn nhớ tới gương mặt thô kệch và xấu xí của món "đồ chơi" sắp hỏng nằm liệt trong phòng, hắn nở một nụ cười khiến người khác sợ hãi.
Mùa đông năm nay hẳn sẽ không còn nhàm chán nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận