Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 121: Hệ thống kinh tế của Đất Hoang OL (2)

Chương 121: Hệ thống kinh tế của Đất Hoang OL (2)Chương 121: Hệ thống kinh tế của Đất Hoang OL (2)
Theo quy tắc do Sở Quang định ra, 1 đồng bạc được đổi thành 10 đồng tiền đồng, 10 đồng tiên đồng này cơ bản bằng với thu nhập trung bình của người chơi trong một giờ.
Nói cách khác, hầu hết người chơi chỉ cần nghiêm túc chơi trong 1 đến 2 tiếng, hoặc là chịu khó làm nhiệm vụ, là có thể mua đồ ăn đủ để lấp đầy dạ dày.
Thậm chí người chơi có thể tự quyết định xem có nên bỏ thẳng thức ăn đã mua vào miệng, hay là thêm gia vị để nấu thành cháo lúa mì xanh hay bánh kếp lúa mì, hay là cùng ngồi ăn với người khác hoặc thậm chí là đem đi giao dịch.
Khi Sở Quang thiết kế hệ thống kinh tế đơn giản này, anh đã từng tính đến một khoản.
Một con linh cẩu biến dị nặng hơn 30 kg, sau khi xén đi phần đầu và nội tạng không ăn được, thì còn lại 12 kg thịt có thể ăn được.
Tính theo giá cơ bản mua lại con mồi từ chỗ thợ săn là 5 đồng bạc, thuê đồ tể mổ thịt giá trung bình là 2 đồng bạc, mổ và tỉa sạch thịt không xót thớ nào, thì tổng chi phí không quá 7 lạng bạc.
Giả sử thu được 12 kg thịt, tính theo giá 1 đồng bạc cho 300 gam thịt sống thì 12 kg thịt đó sẽ là 40 đồng bạc!
Với 40 đồng bạc cho giá trị sản lượng, 7 đồng bạc cho chỉ phí sản xuất, chỉ phí lưu thông có thể bỏ qua, thì trong chuỗi kinh tế giản đơn này sẽ còn lại 33 đồng bạc giá trị thặng dư.
Con số này dù sao cũng không có ý nghĩa gì đối với những người chơi, vì chung quy thì thứ họ quan tâm là trò chơi, nhưng đối với người quản lý như Sở Quang mà nói, nó có ý nghĩa rất lớn.
Miễn là chuỗi kinh tế "từ con mồi thành thịt sống" này có thể đi vào hoạt động, thì mỗi một lần vận hành của nó có thể kiếm về cho kho lương tiền đồn "33 đồng bạc từ thịt sống" và "vài đồng bạc từ lông thú”.
Đương nhiên, người chơi không thể nào dùng hết được số thịt sống, dù có móc hết tiền trong túi ra cũng không thể mua hết đồ do mình sản xuất ra, ăn đến căng bụng thì cũng không nên.
Do đó, ngoài một phần nhỏ thịt được người chơi mua bằng đồng bạc do Sở Quang phát hành, sẽ còn lại nhiều thịt sống làm "nguyên liệu" cho chuỗi kinh tế mới, và được lưu trữ trong kho dưới dạng thịt khô, trở thành lương thực dự trữ khi tránh nạn.
Ngoài nghề "chế biến thịt khô từ con mồi" thì chặt cây, nhặt rác, đốt xi măng, chuyển gạch, thu lượm, đánh bắt cá vê cơ bản cũng sẽ là những mô hình kinh tế tương tự.
Thông qua cán cân giữa giá cả và thù lao nhiệm vụ, có thể dễ dàng điều chỉnh vật tư khác nhau ở kho nguyên liệu cũng như trọng tâm công việc của người chơi ở giai đoạn trước mắt.
Ví dụ như bây giờ khi bức tường đã được xây tương đối xong, nhu cầu về quét vôi và di chuyển gạch của căn cứ giảm xuống, thay vào đó, sẽ cần nhiều lương thực và vũ khí hơn để nuôi và trang bị cho nhiều người chơi hơn.
Vì vậy, Sở Quang sẽ hạ giá vũ khí trong chòi mộc một cách hợp lí, kích thích người chơi đặt mua vũ khí và nâng cấp trang bị, đồng thời tăng giá con mồi, thúc giục những người chơi giỏi sử dụng vũ khí đã mua để săn bắn và cải tiến, nâng cao sự thuần thục của bản thân.
Bằng cách này, người chơi có tiền, có trang bị và còn tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu. Về phía Sở Quang không chỉ thu được lượng lương thực dự trữ lớn, mà còn có được một đội quân võ đức khí thế.
Đơn giản là đôi bên cùng có lợi!
Không, nên là ba bên cùng có lợi !
Bởi vì Sở Quang là người quản lý, sẽ được lợi gấp đôi!
Vài đồng tiên đó giống như chất xúc tác, rõ ràng là không tạo ra bất kỳ giá trị nào, nhưng đã hồi sinh nền kinh tế của toàn bộ tiền đồn.
Sở Quang cảm thấy mình đích thị là một thiên tài.
Vấn đề nhỏ duy nhất nảy sinh là, hôm nay không có ai nấu ăn.
Anh trai Trứng Xào vẫn chưa tiết kiệm đủ tiền, và nhà hàng vẫn chưa mở.
Và để tiết kiệm tiền, hầu như ai cũng vào kho mua sinh hoạt phí, dùng 1 lạng bạc mua 1 kg khoai sừng dê, vài đồng đội thuê một cái nồi to rồi nhóm lửa, sau đó tha hồ cầm lấy mà gặm, gặm xong rồi lại đưa cho người sau. Nấu không chín thực ra cũng không sao cả, thứ này vốn có thể ăn sống được, chỉ là vấn đề vệ sinh và khẩu vị mà thôi.
Dường như trong một khoảnh khắc, tất cả những người mà có mục tiêu phấn đấu, đột nhiên không còn để ý xem đồ ăn có ngon hay không, mà thay vào đó đem hết những cái phong cách chiến đấu gian khổ bỏ vào một nhu cầu duy nhất, khát khao nhất: chỉ cần ăn no là đủ rồi I
Chỉ có Nha Nha là khác.
Mọi người khác đang vui vẻ ăn khoai tây, nhưng cô ấy thậm chí không thể mua được khoai tây.
Vì người quản lý quên không phát phụ cấp sinh hoạt cho cô ấy, cộng thêm việc online quá muộn không tìm thấy đồng đội, nên cô ấy, với một gương mặt mang uất ức, đang ngồi trong góc tường chua xót gặm quả mọng và nấm.
Cuối cùng, Đằng Đằng không thể nhìn nổi nữa, bước đến và chia cho cô ấy nửa bát khoai sừng dê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận