Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 229: Cô muốn làm gì?

Chương 229: Cô muốn làm gì?Chương 229: Cô muốn làm gì?
Sở Quang mơ một giấc mộng rất dài.
Lần này cũng không phải làm việc bị xe đụng bay, mà là mơ thấy mở ra một ván Civil VỊ, hơn nữa còn là một hiệp tăng cường của phiên bản Marathon.
Khi hắn bắt đầu phát triển từ xã hội nguyên thủy, phái ra trinh sát điên cuồng giẫm lên các thôn xóm, những nhánh bò ra từ khoa học kỹ thuật... Leo mấy ngàn hiệp, cuối cùng cũng mài chết mấy AI cấp Thiên Thần, đánh dấu thắng lợi cho khoa học kỹ thuật.
Nhưng vừa mở mắt ra, cái gì cũng không còn.
- Không! Tốt xấu gì cũng chờ tôi hoàn thành giấc mộng đã chứ.
Không có gì bất ngờ, tiếp tục làm, có lẽ là Civil cấp vũ trụ?
Duỗõi thắt lưng, lười biếng ngồi dậy từ trên giường, xương cốt toàn thân kêu to một trận.
Trong lòng Sở Quang vừa động, lập tức đi đến đại sảnh cư dân cách vách, tìm được thiết bị kiểm tra sức khỏe làm kiểm tra toàn thân cho mình.
Không ngoài dự đoán của hắn, quả nhiên tăng lên.
[
ID: Sở Quang.
Trình tự gen: Người quản lý.
Xếp hạng: LV. 8 fñi LV. 9
- Thuộc tính cơ bản -
Lực lượng: 10 ñ111.
Nhanh nhẹn: 6.
Thể chất: 8.
Cảm giác: 7.
Trí tuệ: 7.
Ì [ Kỹ năng: Bản năng hoang dã ]
- Quả nhiên ngủ mới có thể phát triển thân thể.
Một đứa trẻ ngoan thì phải đi ngủ sớm.
Ngồi trước máy tính xác nhận xong báo cáo kiểm tra sức khỏe phiên bản điện tử, Sở Quang tiện tay kéo nó vào trong thư mục lưu trữ, đứng dậy hoạt động cánh tay.
Nam giới trưởng thành bình thường 220% lực lượng cơ bản, hơn nữa thuộc tính ;bản năng hoanh dã tăng lên, Sở Quang cảm giác mình hiện tại mạnh vãi đái.
- Đã đến lúc ra ngoài lấy chút đồ ăn.
Đúng, còn phải phân chiến lợi phẩm cho người chơi.
Nghĩ đến đây, Sở Quang ngâm ca một đoạn bài hát đi vào phòng, ăn mặc chỉnh tê, cũng vững vàng treo đại thiết chùy ở phía sau.
Tất cả đã sẵn sàng, lúc này mới bước lên thang máy đi tới bề mặt mặt đất.
Thời gian Đất Chết là 5:30 chiều, đây là thời điểm náo nhiệt nhất của căn cứ tiền đồn.
Nhất là chợ cửa bắc, bị người chơi ra ngoài nhặt mót trở vê chen chúc đến nhộn nhịp.
Tuy rằng trên trời lại nổi tuyết, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến bầu không khí náo nhiệt nơi này.
Hiện tại người chơi đã dưỡng thành thói quen, nhặt được rác rưởi hoặc là chiến lợi phẩm săn bắt được, trước tiên đến cửa bắc bày một quầy hàng, thật sự không có người mua, mới đưa đến kho hàng giao vật liệu.
Thao tác như vậy, ít nhiều có thể kiếm thêm hai đồng so với lúc trước, mà những người chơi có nhu cầu mua sắm, trước khi đi cửa hàng của NPC cũng sẽ tới dạo quanh nơi này.
- Tôi không biết nên nói bọn họ lạnh lùng hay cường đại, hôm qua chết một phần mười người, nhưng một người bi thương vì người đã khuất cũng không có, thậm chí không có một tang lễ đàng hoàng.
Đứng ở cửa bắc, Lenna nhìn những người mặc áo khoác màu xanh với vẻ mặt ngạc nhiên.
Cô phát hiện trên mặt bọn họ, một tia biểu tình khổ sở cũng tìm không ra. - Lạnh lùng cùng cường đại cũng không xung đột, thế giới đều biến thành như vậy, nếu không kiên cường một chút, không đợi bị người khác đánh bại, trước tiên phải bị chính mình đánh bại.
Đây cũng là lần đầu tiên Hải Ân nhìn thấy người áo khoác màu xanh như vậy, tuy nhiên dù sao, hắn thấy nhiều chuyện quái dị lắm, cho nên chỉ cũng chỉ là kinh ngạc một chút.
Tồn tại là hợp lý.
Huống hồ đổi góc độ nghĩ lại, nếu bọn họ là loại người yếu đuối trầm mê bi thương, đứng ở nơi này chỉ sợ là một nhóm người khác.
Bị một quầy hàng bên cạnh hấp dẫn chú ý, Hải Ân đi tới, quan sát chân Liệt Trảo Giải trên khung sắt, nhìn trong chốc lát, tò mò hỏi.
- Cái này bao nhiêu tiên?
Nha Nha ngẩng đầu nhìn về phía NPC kia.
Tuy rằng không hiểu hắn nói cái gì, nhưng nhìn thủ thế khoa tay múa chân của hắn đại khái có thể đoán được, hắn muốn mua chân cua nướng của mình.
Nha Nha lắc lư so với một ngón trỏ.
- 1 bạc nhỏ.
Cô lớn còn chưa nghĩ ra bán bao nhiêu, tính toán ngẫm lại, mua từ kho hàng cũng không rẻ đâu.
Một thẻ bạc có nghĩa là gì?
Nơi cư trú của những người sống sót ở thành phố Thanh Tuyền dường như đều dùng thẻ bạc giao dịch.
- Tới hai người.
Hải Ân khoa tay múa chân hiện ra hai ngón tay, tiếp theo từ trong túi lấy ra hai cái thẻ, ném ở trên tay Nha Nha đang vươn ra.
Nhưng sau khi Nha Nha nhìn thấy thì lại lắc đầu, sốt ruột lấy ra hai đồng xu màu bạc, lắc lư ở trước mặt hắn.
Hải Ấn và Lenna có vẻ bối rối. Họ đã đi rất nhiều nơi mà chưa bao giờ thấy đồng xu kim loại này.
Nha Nha thấy hai người bọn hắn không có phản ứng, bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nhặt lên hai con thẻ bạc.
- Hai mảnh nhựa, chỉ có thể làm một đồng tiền bạc.
Nói xong, nàng lấy hai tấm thẻ đụng vào một bạc, biểu thị ý tứ bằng nhau. Sau đó lấy ra một cái chân cua đã nướng xong, đưa cho Hải Ân đứng trước quầy hàng.
2 thẻ bạc một chân cua nướng?
Điên à?
Lớn hơn một chút cũng không sao, một chân cua nhỏ này mới hai ba cân, thịt cua bên trong chỉ sợ ngay cả một cân cũng không tới.
Khóe miệng Hải Ân co giật một chút, nhưng cũng không tiện nói cái gì.
Dù sao mình hiện tại ăn nhờ ở đậu, hết thảy vẫn tránh xung đột là tốt nhất.
Không.
Vẫn còn đau thịt.
Ở những nơi nông thôn như thế này, 2 thẻ bạc có thể mua rất nhiều thứ bổ sung.
Hải Ân không muốn mua cái chân thứ hai, nhưng vẫn nhìn về phía đồng bạn của mình, khách khí nói một câu.
- Cô có muốn ăn một chút?
Lenna ngược lại không nói nhảm, tay trái tiếp được một nửa, tay phải cầm đao ngắn, sạch sẽ lưu loát cắt chân cua thành hai đoạn, lắc lắc nửa đoạn trong tay.
- Khối này thuộc về tôi.
Đã quen với sự thô lỗ của bà cô này, Hải Ân lắc đầu không nói gì, cắn một miếng thịt cua mềm mại thơm nức.
Ừm.
Đừng nói, nó rất ngon. Chỉ là quán ven đường này bán không có nguyên liệu gì, so với bữa ăn hôm trước mà Sở Quang mời hắn, vẫn còn kém xa.
Hơn nữa luôn cảm thấy không quá mới mẻ...
Ăn xong thịt cua, Lenna liếm liếm nước trên khóe miệng, nhìn những người đang bày hàng ở chợ cửa bắc, bỗng nhiên bất thình lình mở miệng nói một câu.
- Ông cảm thấy thực lực của bọn họ như thế nào?
Hải Ân suy nghĩ một lúc, đưa ra một đánh giá trung thực.
- Rất mạnh. Bất kể là tố chất trong lòng, hay là năng lực ở các phương diện, những người này mạnh hơn so với áo khoác màu xanh mà tôi từng thấy rất nhiều.
- Nhất là thủ lĩnh của bọn họ, chỉ sợ đã đến bờ vực thức tỉnh. Không hiểu sao, bọn họ cũng không phải Man tộc sùng bái vũ lực, tôi lần đầu tiên gặp lãnh tụ một phương thế lực tu luyện bản thân mình đến thức tỉnh, chẳng lẽ nằm ở trên ghế tọa trấn chỉ huy sẽ khó chịu sao?
Hải Ân nói đến một nửa, bỗng nhiên chú ý tới biểu tình hấp dẫn trên mặt Lenna, chần chờ một lát nói.
- Cô muốn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận