Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 531: Điều lệ trong thời gian chiến tranh (1)

Chương 531: Điều lệ trong thời gian chiến tranh (1)Chương 531: Điều lệ trong thời gian chiến tranh (1)
Trên đường phố của thành Cự Thạch, những cánh cửa sổ đóng kín bị gió thổi qua.
Trên đường phố không có người đi bộ, chỉ có ở giữa đường, một hàng người nghèo mặc quần áo rách rưới, đẩy xe tải tuyết đổ ra ngoài thành phố.
Các khu ổ chuột ở rìa của các bức tường ngoài đầy những túp lều sập sệ, những người nhếch nhác bất chấp gió hú và tuyết để lục lọi tim kiếm người thân và bạn bè mất tích. Những người khác đứng tê liệt bên cái lán bị sập hoặc quỳ trên mặt đất cầu nguyện.
Những cột gỗ lộng gió nằm ngang qua cửa ra vào của khu ổ chuột mà không có người trông coi, hai chiếc loa được buộc vào chúng bằng dây, liên tục phát ra âm thanh khiến người phát phiền.
-... Xin chào, các thính giả thân mến, đây là đài tiếng nói của thành Cự Thạch, tôi là người dẫn chương trình thân yêu nhất của các bạn, House tiên sinh.
- Chỉ mười phút trước, một cơn bão tuyết bất ngờ quét qua phần phía nam của tỉnh Hà Cốc. Trận bão tuyết này dự kiến sẽ kéo dài hai giờ, nhưng đừng lo lắng, trước bức tường hùng vĩ, cả 'sóng' dữ dội hay gió lạnh đều không làm tổn thương chúng ta dù chỉ một chút! Dưới sự lãnh đạo của thành chủ đại nhan vĩ đại, chúng ta là bất khả chiến bại.
Tuy nhiên, hàng xóm của chúng tôi không may mắn như vậy.
- Mặc dù trạm quan sát của chúng ta không thể nhìn thấy nhà của hàng xóm vì tuyết dày cản trở tầm nhìn, tôi có thể tưởng tượng đó là một cảnh tượng khốn khổ như thế nào.
- Nếu nhà của bạn sụp đổ, đừng buồn, khách sạn Phong Xa sẽ luôn chào đón mọi người.
- Đây sẽ là ngôi nhà thứ hai của các bạn. ...
Cơn bão tuyết bất ngờ khiến toàn bộ vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền trở nên lộn xộn.
Đặc biệt là đối với những người chơi trẻ đi săn trong khu du mộc, nhờ vào chức năng bản đồ và la bàn riêng của VM, nếu không họ gần như không ra khỏi rừng.
Ở đây khắp nơi là những chiến hào, hố tán binh do quân đoàn để lại, bước xuống khe hở mà không để lại một tiếng động, thỉnh thoảng chạm vào những người chết chưa bị chó rừng, linh cẩu, chuột gặm nhấm...
Nhìn chung, người chơi không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi trận bão tuyết.
Ngay cả khi ai đó thỉnh thoảng gặp rắc rối, họ có thể gửi tín hiệu cấp cứu qua bản đồ và hầu hết người chơi gần đó sẽ nhiệt tình chạy đến để giúp đỡ khi nhìn thấy nó.
Tuy nhiên, tình hình của các NPC không quá lạc quan so với sự lạc quan của người chơi.
Hai trong số những ngôi nhà gỗ của bộ lạc và một chuồng bò bị sập.
Sở Quang đưa ra một nhiệm vụ và yêu cầu Đằng Đằng, người thường xuyên liên hệ với các bộ lạc, gửi cho họ hai hộp băng, yêu cầu những người chơi có kinh nghiệm cứu hộ và thú y giúp giải cứu những người bị thương và gia súc.
Còn đối với các nhà máy gạch và khu công nghiệp ven sông, điều kiện khá tốt.
Vì những ngôi nhà đều là gạch, chúng không bị ảnh hưởng nhiều bởi bão tuyết. Công nhân đang ở trong các nhà máy, nhiệt độ bên trong cao hơn nhiều so với ngoài, vấn đề giữ ấm không lớn lắm.
Tuy nhiên, vê phía nông trại Trường Tồn, tình hình hơi bi thảm.
Mặc dù những 'ngôi nhà xốp' mà Khai Thác giả đã giúp xây dựng vẫn ổn, một số ngôi nhà gạch được xây dựng sau này rất tốt, nhưng trại di dời ở cổng phía đông thì là một mớ hỗn độn.
Những ngôi nhà du mục chủ yếu được làm bằng gõ, hầu hết chúng đều có khả năng chống bão tuyết khá tốt.
Hầu hết các lán nơi những người di dời này sinh sống đều được làm bằng rác thải như tấm hợp kim nhôm và thanh thép nhặt trên Đất Chết, chưa kể đến việc chống lại bão tuyết, gió mạnh hơn một chút cũng sẽ thổi chúng nó bay loạn.
Trước trận bão tuyết bất ngờ này, những túp lều của toàn bộ lưu dân chỉ có thể được mô tả bằng những từ - hủy diệt hoàn toàn.
Toàn bộ doanh địa dường như đã bị san bằng.
- Đây là nhà mới của chúng ta sao?
Nhìn doanh địa lộn xộn trước mặt, người đàn ông đứng ở lối vào trại lộ ra khuôn mặt mờ mịt, dù thân thể gần như bị đông cứng. Phần còn lại của một cái lán.
Rác chôn vùi trong tuyết.
Cũng như những người bị thương nằm trên cáng...
Đứng phía sau người đàn ông là một nhóm dân làng mang theo túi lớn và túi nhỏ. Họ đến từ trại Đông Liêu, nhiều người vừa trốn thoát khỏi con dao của đồ tể, với những vết thương trên cơ thể và chỉ có những miếng băng đơn giản.
Sau khi nghỉ qua đêm tại Trạm nhiên liệu Liên Hợp, họ được xếp vào nhóm đầu tiên đến nông trại Trường Tồn.
Tuy nhiên...
Khi họ đến đây với một khao khát về một cuộc sống mới, nhưng phải đối mặt với một trận bão tuyết bất ngờ, sau đó lại nhìn thấy một bức tranh như vậy.
phần mơ ước về một cuộc sống mới kia dường như lại bị mây mờ che khuất.
- Thế trại ở đâu?
- Có lẽ ngay từ đầu đã không có...
- Tôi bắt đầu nhớ ngôi nhà của mình, tôi vừa mới làm lò sưởi cho nó... Khốn kiếp.
- Đừng nghĩ tới nữa, không có đường lui.
Trong khi dân làng từ trại Đông Liễu đang lẳng lặng nhìn mọi thứ trước mặt và cảm thấy mất mát, những người di tản đứng trong trại lộn xộn cũng đang nhìn họ.
Hầu hết đôi mắt chứa đầy sự nghỉ ngờ và cảnh giác.
Lúc trước, mặc dù thỉnh thoảng có người mới gia nhập, nhưng chưa bao giờ như hôm nay, rất nhiều người đến cùng một lúc, hơn một trăm người.
- Tai họa nghiêm trọng như vậy sao?
- Tước Cốt... Sự hỗn loạn đang lan rộng.
- Hươu sừng lớn lại đến, xin hãy chúc phúc cho chúng tôi và chờ đợi hòa bình...
Cửu Tầm dẫn đầu tộc nhân tìm kiếm và giải cứu đồng bào của mình, cau mày nhìn những người vô gia cư mới đến, quay trở lại trại và đi tìm anh trai mình.
Trong đám đông. Mã Sơn bị đông cứng, đôi môi run rẩy mở ra, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
- Lúc nãy tôi đã nói... Lẽ ra chúng ta nên chạy trốn về phía nam từ lâu, nơi nào cũng là địa ngục, chúng ta không có đường nào để đi.
Người lính trong bộ ngoại cốt đã nói rằng anh ta sẽ đưa hắn đến gặp người quản lý, nhưng cho đến nay, ngoại trừ một vài câu hỏi từ lính canh, dường như không có đoạn phía sau.
Có lẽ quản lý cũng không muốn gặp anh ấy.
Không có hy vọng vào nơi trú ẩn, chỉ còn lại sự tuyệt vọng trong trái tim.
Gió bắc lạnh lẽo cắt vào mặt như dao, cảm giác phía sau có một đôi mắt, yết hầu Mã Lực giật giật, cảm giác như cổ mình bị đóng băng.
-... Nếu không, tôi sẽ đi gặp quản lý.
Dù sao thì hắn là người đại diện cho trại Đông Liễu và đồng ý với kế hoạch sơ tán cho nơi trú ẩn.
Nghe thấy lời nói của con trai, Mã Chiêm Khâu chậm rãi lắc đầu.
- Khi mọi người đều không may mắn, thật không dễ dàng để tìm bất cứ ai.
Không ai có nghĩa vụ phải cứu họ.
Người duy nhất có thể cứu họ là chính họ.
Sau một lúc im lặng, ông nhìn lại dân làng, hét lên bằng một giọng khàn khàn nhưng vẫn rất có lực lượng.
- Có vẻ như chăn ga gối đệm ấm áp và súp nóng sẽ phải đợi thêm một thời gian.
- Những người bị thương, người già và trẻ em trông chừng hành lý, những người khác đi theo tôi.
- Nhân viên cứu hộ của chúng ta đang gặp rắc rối, chúng ta phải giúp họ.
Những người sống sót từ Trại Đỗng Liễu bắt đầu tham gia vào việc tìm kiếm và cứu hộ.
Nhờ sự tham gia của họ, nhiều người bị chôn vùi dưới tuyết đã sớm được tìm thấy.
Nhiều người thở yếu, nhưng họ vẫn còn sống, nhưng họ bị đóng băng. Họ được đưa đến các chiến hào tạm thời, nơi họ có thể tránh khỏi một phần của gió tuyết. Lực lượng bảo vệ đã thiết lập nơi trú ẩn tạm thời trong chiến hào, tập hợp những người bị thương, giúp đỡ những người bị gãy tay chân cố định chỉ bị ảnh hưởng.
Bởi vì xe tải bị hỏng trên đường, Sở Quang trì hoãn một lúc, nửa đoạn đường sau là đi bộ đến Nông trại Trường Tồn.
Sau khi đến trang trại, hắn nhanh chóng tìm thấy Lư Tạp, người đang chỉ đạo công tác tìm kiếm và cứu hộ ở cổng phía đông.
Chỉ là đội trưởng đội bảo vệ, Cờ Lê, và người đứng đầu trại vô gia cư, Cửu Lê, cũng ở đây.
Không chào hỏi, Sở Quang đi thẳng vào vấn đề.
- Thế nào rồi?
Lư Tạp lộ vẻ nghiêm trọng, nói với giọng nặng nề.
- Đại nhân, thiệt hại cho nông trại rất nghiêm trọng, gần như tất cả các lán trại đã bị phá hủy. Tôi đã sắp xếp cho những người lao động của Nông trường Trường Tồn nghỉ việc và đi hỗ trợ công tác tìm kiếm cứu nạn. Cho đến nay, 7 người được xác nhận đã chết, 21 người bị thương và hai người chưa được tìm thấy... Tám mươi phần trăm là dữ nhiều lành ít.
Tâm trạng của Sở Quang hơi trầm xuống.
Cửu Lê đang đứng ở bên cạnh, theo sát nói.
- Đại nhân, doanh địa ban đầu đã không còn có thể ở được nữa, tôi cầu xin ngài cho phép chúng tôi vào trang trại, chúng tôi có thể hứa với ngài rằng chúng tôi sẽ không gây rắc rối cho ngài.
Trước khi Sở Quang kịp lên tiếng, Cờ Lê nhìn Cửu Lê một cái, nói thay cho hắn.
- Ngay cả khi các anh vào trang trại, sẽ không có đủ chỗ. Căn hộ mới vẫn đang được xây dựng, ngay cả khi các anh đi vào, các anh chỉ có thể nghỉ ở trên một khu đất trống, điều này sẽ không giải quyết được gì.
Cửu Lê lo lắng nói.
- Ít nhất bức tường có thể chặn một phần gió...
- Làm sao có thể?
Cờ Lê lắc đầu nói: - Nóc nhà bảo vệ của chúng ta đã bị thổi bay, tôi chỉ để người ta nhặt lên.
Cửu Lê nhất thời không nói nên lời, còn muốn nói gì đó, lão Lư Tạp thấy thế, ở bên cạnh cũng thuyết phục.
- Cờ Lê đang nói sự thật, ngay cả khi chúng tôi cho phép tất cả các cậu đi vào, nó sẽ không làm cho tình hình tốt hơn.
Cờ Lê quả nhiên nói thật, Nông trại Trường Tồn không thể chứa được nhiều người như vậy.
Quy mô của trại đã tăng từ 187 lên gân 300. Cùng với hơn 100 dân làng ở trại Đông Liễu, dân số đã vượt 500.
Ký túc xá mà phi hành đoàn của Khai Thác giả để lại cho họ trước đó chỉ có 200 phòng đơn, và hơn một nửa trong số đó đã được thuê bởi những người chơi hoạt động trong khu vực Nông trại Trường Tồn làm nơi để ngoại tuyến. Nửa còn lại được sử dụng để cung cấp cho những người đã tìm được việc làm trong trang trại dài hạn.
Hai căn hộ 'nhà vô gia cư' hiện đang được xây dựng chỉ có tổng cộng hơn 400 phòng, ngay cả khi tòa nhà thứ ba được khởi công ngay lập tức, nhanh nhất cũng phải đợi đến đầu mùa xuân năm sau.
Đưa mọi người vào là cách chữa trị các triệu chứng nhưng không phải trị đi gốc rễ, nó sẽ không giải quyết được vấn đề gì, nhiều nhất nó có thể mang lại cho họ một chút thoải mái trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận