Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 202: Cách sử dụng Nha Nha đúng đắn (2)

Chương 202: Cách sử dụng Nha Nha đúng đắn (2)Chương 202: Cách sử dụng Nha Nha đúng đắn (2)
Làm người không thể quá tham lam.
Chẳng lẽ ăn trưa cùng quản lý đại nhân vĩ đại, thưởng thức mỹ vị còn cao quý hơn cua Hoàng Đề, còn chưa đủ để trở thành phần thưởng sao?
Mặc kệ vị tiểu game thủ này năn nỉ thế nào, Sở Quang không muốn nói chuyện, đều dùng biểu tình 'Tôi là NPC' nhìn cô.
Bây giờ hắn có chút hiểu Tiểu Thất.
Giả vờ không thông minh, hình như thật đúng là rất tiết kiệm công việc.
Cuối cùng, Nha Nha vẫn không thể nhận được phần thưởng mà cô mong đợi từ trong tay người quản lý tôn kính, rời khỏi nơi làm cô buồn.
Chẳng qua, nội tâm cường đại của Nha Nha cũng chỉ thương tâm hai giây, rất nhanh một lần nữa lấy lại tinh thần.
Trong thực tế, sau khi phân tích hợp lý, nhiệm vụ không có phần thưởng là không tồn tại, bởi vì điều này không phù hợp với logic của thiết kế trò chơi.
Nhất là loại NPC hạch tâm này 'điểm danh mời' một người chơi nào đó đến làm 'nhiệm vụ độc quyền, nhiệm vụ lại không thất bại, càng không có khả năng một chút phần thưởng cũng không có.
Phần thưởng chắc chắn đã được trả.
Chẳng qua không phải thông qua tiền hoặc điểm cống hiến, mà là dùng một phương thức khác thanh toán.
Nha Nha trong nháy mắt đã liên tưởng đến nội dung cô từng trò chuyện trong tin nhắn, ánh mắt dần dần hưng phấn, nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Đúng vậy, NPC đều có hảo cảm, sao tôi lại quên đi tin tức quan trọng như vậy.
- Không cho kinh nghiệm không cho tiền, cho chắc chắn là một cảm giác tốt.
- Ôi, sao tôi ngu ngốc thế này.
- Lại còn tìm NPC đòi phần thưởng. May mà NPC không cho, nếu không, dùng cảm độ đổi thành bạc, chẳng phải là hối hận đến chất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nha Nha cảm thấy may mắn một trận, may mà mình không có miễn cưỡng, cũng may mình miễn cưỡng nửa ngày, NPC cũng không nhả ra.
Đáng tiếc duy nhất chính là, không cách nào xem xét độ hảo cảm, nghe nói là giá trị ẩn giấu, cũng không biết nhiệm vụ này cộng thêm bao nhiêu.
Chẳng qua, những bộ truyện võng du về game online không phải đều có viết về điều đó sau?
Nhân vật chính làm một bữa cơm đơn giản cho NPC, NPC không bỏ tiền ra chỉ cho một lượt like, qua một đoạn thời gian ngắn, nhân vật chính và độc giả đều quên mất chuyện này. NPC bỗng nhiên nhảy ra để tạo cảm giác tồn tại, xoạt một tiếng, chính là một thanh đại bảo kiếm được đưa vào túi của nhân vật chính, hoặc lại là một quyển bí tịch độc môn không truyền nam nữ chỉ truyền cho cậu, nhân vật chính, độc giả nhao nhao võ đùi khen hay.
Khá lắm, nguyên lai bữa cơm kia là bước ngoặc cho nhân vật chính.
Cô ấy chắc chắn đã đọc nội dung tương tự trong cuốn tiểu thuyết nào đó, hoàn toàn cóI Nhưng đã xem qua quá nhiều, nhất thời không nhớ ra là bản nào.
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể.
Nha Nha lúc đầu còn có chút uể oải, bây giờ vui vẻ đều không khép miệng lại được, liên tục cười ngây ngô, giống như bắt được tương lai.
Độ hảo cảm.
Hắc hắc hắc.
Nhiệm vụ ẩn.
Ha ha ha ha.
Bỗng nhiên, ngoài phòng tuyết bay mênh mông, cùng gió lạnh thổi qua bên tai, mắt cá chân, cảm giác cũng không còn lạnh như trước.
Đằng Đằng đang ôm một giỏ da lông, đang đi ra từ trong kho hàng.
Trùng hợp nhìn thấy Nha Nha đi ngang qua, lại trùng hợp bị nụ cười ngây ngô kia hấp dẫn chú ý, Đằng Đằng nhịn không được nhìn cô thêm hai lần. Lại nói...
Bà cô này có thực sự không sao à?
Luôn cảm thấy biểu tình kia như ăn trúng cái gì đó.
Tuy nhiên Đằng Đằng cũng chỉ nhìn thêm hai lần, đã không còn quản nhỏ kia nữa, hăng hái ngâm nga lời bài hát, tiếp tục đi tới tiệm may cách kho hàng không xa.
Tối nay, quản lý đại nhân vĩ đại anh minh sẽ giao cho cô ấy đất để xây dựng một cửa hàng may.
Đến lúc đó thân phận của cô sẽ từ thợ may Đằng Đằng nho nhỏ, biến thành Đằng Đằng đại lãnh bản.
Đằng Đằng đã nghĩ ra.
Có trở thành một người phụ nữ giàu có hay không, không quan trọng, chủ yếu là cô ấy thích làm quần áo. Cô muốn những chiếc váy có in logo riêng được mình thiết kế cẩn thận bán chạy trong toàn bộ đất chết.
Đến lúc đó không chỉ có người chơi, thậm chí ngay cả các NPC trong trò chơi cũng mặc quần áo do cô thiết kế.
Trò chơi thực tế ảo hoàn toàn thực tế.
Thật tuyệt vời...
Buổi chiều.
Tuyết càng rơi càng lớn.
Vì phòng ngừa chiến hào bị tuyết vùi lấp, Sở Quang phân phó người chơi làm nhiệm vụ ở cửa, nếu phát hiện chiến hào có tình huống nước lên hoặc tuyết đọng, trước tiên báo cáo với hắn.
Đồng thời vì phòng ngừa kẻ cướp đoạt thừa dịp tuyết rơi dày lại gần, hắn lại phái ra hai người chơi hệ cảm giác cùng hai người chơi hệ nhanh nhẹn tổ đội với nhau, phân biệt xuất phát từ cửa bắc và cửa đông của công viên đất ngập nước, dọc theo đường chính cẩn thận điều tra.
Ngay sau khi có tình huống, nhanh chóng quay lại báo cáo.
Sau khi làm xong những chuyện này, Sở Quang mặc một chiếc áo khoác da hươu, sau đó đi đến khu công nghiệp phía bắc viện dưỡng lão.
Chỉ thấy hắn mang tới bốn khúc gõ, hai cây cắm ở cửa, hai cây dán vào viện dưỡng lão, hai điểm cách nhau tạo thành một đường thẳng, tạo ra một con đường rộng 5 mét.
Thật ra diện tích của toàn bộ căn cứ tiền đồn không phải rất lớn, dựa theo tường vây tính toán, dài rộng cũng chỉ hơn một trăm thước.
Con đường chính rộng năm mét nhìn thế nào cũng có chút dư thừa, nhưng vì kế hoạch sau này, Sở Quang vẫn quyết định sửa rộng con đường xung quanh 'điểm phục sinh.
Đường chính chuẩn hóa, tiếp theo Sở Quang giống như vẽ lưới, dọc theo đường chính cách một khoảng cách sẽ dùng cành cây đánh dấu, đồng thời đánh dấu vị trí tương ứng trên bản phác thảo của căn cứ tiên đồn, dùng số liệu đánh dấu khu vực trước các vị trí.
Sau đó còn phải cắm biển hiệu cho lô đất được khoanh tròn, đối ứng với từng ô từng ô vẽ trên bản đồ.
- Chậc, không ngờ khảo sát bản đồ này lại là một công việc kỹ thuật. Sớm biết tìm một giáo viên thể dục giúp đỡ.
Vừa hay diện tích trong tường vây, cũng lớn hơn sân thể dục một chút.
Nhớ lúc đi học, cũng không có máy đo laser, giáo viên thể dục mang theo một cái thìa dọc theo sân thể dục vừa đi, chính là tạo ra một đường thẳng, vẽ còn thẳng hơn so với giáo viên toán vẽ trên bảng đen.
Nhìn sắc trời đã không còn sớm, Sở Quang run run để tuyết bay ra khỏi quyển sổ nhỏ trên tay, trở lại viện dưỡng lão, triệu tập game thủ chuyên nghiệp trước đó đã được phê duyệt đất công nghiệp.
Thật ra nhân viên liên quan cũng không nhiều, dù sao tính cả Muỗi sau này giao nộp tài liệu, hắn tổng cộng chỉ phê duyệt năm hạng mục mà thôi.
Chẳng qua, người chơi vây quanh xa xa không chỉ như vậy.
Đại đa số mọi người đều đang xem náo nhiệt.
- Phân đất phân đất rồi.
- Đất đã thay đổi.
- Hy vọng xưởng sắt thép của tôi cách điểm phục sinh gần một chút. - Không thực tế, anh lấp đầy một khu vực lớn như vậy, làm thế nào có thể nằm bên cạnh điểm phục sinh, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Bên tai ồn ào không dứt.
Trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc tỉ mỉ, tay Sở Quang cầm quyển sổ nhỏ hắng giọng, lớn tiếng tuyên bố an bài của hắn.
- Đất công nghiệp được phê duyệt đã được đánh dấu trên bản đồ.
- Người chơi khai báo hạng mục được phê duyệt, tự mình tiến lên nhận lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận