Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 110: Nhật ký của nhà phát triển: Phiên bản Alpha 0.3! (2)

Chương 110: Nhật ký của nhà phát triển: Phiên bản Alpha 0.3! (2)Chương 110: Nhật ký của nhà phát triển: Phiên bản Alpha 0.3! (2)
Không quan tâm người chơi xui xẻo này, sau khi Sở Quang tắt máy tính xong liền đứng dậy đi ra chỗ tránh nạn.
Kể từ lần trước sau khi anh mua một đống công cụ từ nông trại Bố Lãng về, hiệu suất làm việc của những người chơi quả thật tăng lên rất nhiều so với trước đây.
Mới hai ngày từ khi nhóm người chơi thứ ba tiến vào trò chơi đến bây giờ, tường bê tông xung quanh viện điêu dưỡng vậy mà gần như xây xong rồi.
Không chỉ như vậy, Sở Quang còn phát hiện một bộ phận người chơi dưới sự dẫn dắt của "Đao Hạ Lưu Nhân" đang đào móng ở bãi đất trống trước viện điều dưỡng, lát gạch bùn vàng vào bên trong, sau đó bôi xi măng lên.
Thoạt nhìn giống như đang xây nhà.
Sở Quan đi ra phía trước, giữ lại một người chơi đang chuyển gạch hỏi.
"Các anh đang làm gì vậy?”
Người chơi kia cũng ngay thẳng, cười hắc hắc giải thích nói.
"Nghe nói NPC mới là thương nhân vũ khí, chúng tôi đang làm cho cô ấy cửa hàng vũ khít"
WTF?
Nghe được lời này, Sở Quang kinh ngạc.
Tự giác như vậy sao?
Tuy anh quả thật có tiết lộ thông tin NPC với Phương Trường, nhưng loại chuyện như xây cửa hàng vũ khí này tới bây giờ anh chưa từng ám chỉ qua.
Sự tiên đoán này quả thực là dựa vào không khít
Trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, Sở Quang tiếp tục nhìn về phía nền móng bên cạnh, tiếp tục hỏi.
"Vậy cái kia thì sao?”
Người chơi cười trả lời nói. "Cái kia à, có lẽ là nhà tắm!"
"Lúc trước chúng tôi không phải vẫn luôn đi rửa mặt bên hồ sao, nhưng sau này lại phát hiện như vậy không an toàn lắm. Đặc biệt là ngày hôm qua đám anh em Lão Bạch vừa xuống nước, thiếu chút nữa đã bị cá ngát cắn đứt con giun. Vì thế chúng tôi thương lượng với nhau, định làm một cái nhà tắm công cộng."
Phụt.
Không được, không thể cười.
Sở Quang kiềm chế, kéo căng biểu tình cứng đờ gật đầu.
"Khụ, các anh cố lên."
"Chú ý vệ sinh là chuyện tốt..."
Người chơi cười hề hề nói.
"Được rồi! Vậy tôi đi làm việc trước."
"Đi đi."
Thời gian rất nhanh đã tới chạng vạng.
Xào Trứng dựng một cái nồi sắt ở trên mảnh đất trống, đầu tiên ném vào một miếng mỡ linh cẩu để lọc dầu, tiếp theo là ném thịt nai đã thái xong cùng lá rau cần không biết nhặt từ nơi nào vào trong nồi rồi xào với lửa lớn, cũng rắc lên một ít muối làm gia vị.
Thực đơn tối nay là thịt nai xào rau dương xỉ, cùng với cháo nấu lúa mạch.
Nhờ con tuần lộc mà người quản lý bắt tới, mấy người chơi cuối cùng có thể cải thiện bữa ăn.
"Cái nồi sắt kia nhặt từ đâu vậy?" Thấy Xào Trứng huynh cầm trên tay đồ làm bếp mà anh chưa từng nhìn thấy, trong lòng Sở Quang tò mò, vì thế nhìn về phía Lão Bạch cách mình gần nhất hỏi.
"Ngài nói cái kia à, là tôi với Phương Trường làm ra đó." Đối với sự dò hỏi của người quản lý, Lão Bạch cười hắc hắc nói.
"Mấy người làm?" Sở Quang bất ngờ nhìn anh ta một cái, hỏi tiếp nói;Lò cao kia của mấy người... Có thể sử dụng?" "Nó có thể sử dụng! Tuy chất lượng sắt thép luyện ra chỉ có thể coi như ở mức trung bình, nhưng làm một ít công cụ vẫn không có vấn đề gì."
Lão Bạch tự hào cười cười, nói tiếp,
"Vừa rồi tôi muốn báo cáo với ngài nhưng mà không tìm thấy ngài ở đâu, hắc hắc."
Không nghĩ tới kỹ thuật luyện thép thô sơ của phương pháp sản xuất này đều được những người chơi nắm giữ.
Mặc dù thông qua loại phương pháp luyện sắt thép này, chất lượng có thể không đạt yêu cầu, nhưng không phải bất kỳ kỹ thuật nào cũng đều hoàn thiện từng bước một sao?
Có sắt rồi.
Không nói đến sức chiến đấu, dựa vào sức sản xuất cũng có thể bước lên một bậc!
Sở Quang bùi ngùi trong lòng, trên mặt đầy vẻ bội phục.
"Các anh làm rất tốt, tôi sẽ báo cáo với tổ chức về công lao các anh."
"Anh cùng Lai Nhật Phương Trường sẽ nhận được phần thưởng 1000 điểm cống hiến... khen thưởng cho việc giải quyết nhu cầu sắt thép của trạm đội quân tiền đồn."
Lão Bạch mừng rỡ, vội vàng nói.
"Có thể giúp đỡ cho anh là vinh hạnh của tôi!"
Sở Quang lắc đầu.
"Khách khí."
Những người chơi quả thực đều là nhân tài, hơn nữa nói chuyện lại dễ nghe, bản thân là người quản lý anh cũng không nhịn được nhẹ nhõm một chút.
Nhớ tới lúc ở đường phố Bethe trước đây, Sở Quang từng nghe lão Charlie ở tiệm tạp hóa nói, phần lớn người quản lý ở chỗ tránh nạn đều không có kết cục tốt.
Cư dân ở chỗ tránh nạn khó hầu hạ hơn nhiều so với những người sống sót ở đất hoang, mặc dù ăn no mặc ấm, bọn họ vẫn sẽ làm lơ hiện trạng hỏng bét, đưa ra một số chủ trương không thực tế.
Rất ít tên cướp có thể công phá chính diện tường đồng vách sắt của chỗ tránh nạn, những vũ khí tựa như gãi ngứa đó đều không xứng để lưu lại chút vết xước ở trên cửa chỗ tránh nạn, tuyệt đại đa số nhân tố phi tự nhiên của chỗ tránh nạn bị bỏ hoang đều là bởi vì sự mâu thuẫn cùng khác biệt bên trong mà tự mình tan rã.
Lúc ấy khi nghe những lời này từ trong miệng của lão Charlie, Sở Quang luôn cảm thấy giọng điệu của lão có chút phiên muộn.
Giống như bản thân lão đã tự trải qua.
Vừa mới tiếp nhận quyền quản lý của chỗ tránh nạn số 404, thật ra trong lòng Sở Quang cũng có chút thấp thỏm, lo lắng bản thân làm không tốt công việc này, bởi vậy vẫn luôn cho chính mình một đường lui ở phố Bethe, thu mua cá con giúp mình giữ nhà.
Nhưng bây giờ anh đã không suy nghĩ như vậy nữa.
Cùng một chuyện tương tự có thể xảy ra ở bất cứ chỗ tránh nạn nào, nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra ở nơi này của anh.
Đi đến trước bếp xào rau.
Sở Quang cầm một chén lên, nhìn một chảo thức ăn mới xào xong của Xào Trứng huynh nói.
"Cho tôi một chén."
Vẻ mặt Xào Trứng kinh ngạc.
Ở trong ấn tượng của hắn, vị NPC này giống như chưa từng dùng cơm cùng bọn họ. Thế cho nên hắn hoài nghỉ ở trong cài đặt vị đại nhân này không cần ăn cơm.
Chẳng lẽ trí tuệ nhân tạo được thăng cấp?
“Tôi làm ngay!"
Đằng Đằng chờ ở bên bếp, cần mẫn cầm lấy một cái chén lớn chứa đầy cháo lúa mạch, đưa tới tay người quản lý.
"Cẩn thận bị phỏng."
"Ừm"
Sở Quang gật đầu cảm ơn, lại để cho Xào Trứng múc cho mình một muỗng thịt nai xào, trực tiếp đổ lên cháo lúa mạch đặc sệt, sau đó xoay người đi về phía thang máy của chỗ tránh nạn. †
Bạn cần đăng nhập để bình luận