Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 119: Những người chơi chăm chỉ (2)

Chương 119: Những người chơi chăm chỉ (2)Chương 119: Những người chơi chăm chỉ (2)
Nha Nha phục hồi tinh thần bắt lấy cánh tay của Đằng Đẳng, trong khóe mắt lộ ra nước mắt cảm động.
Không ngờ sau khi bản thân ra ngoài, người duy nhất vươn tay về phía mình lại là Đằng Đẳng, người đã từng xảy ra tranh chấp với mình.
Bị cô nhìn có chút ngượng ngùng, Đằng Đằng đỏ mặt kéo tay ra.
"... Đừng nhìn tôi như vậy, chỉ có một tiền đồng thôi, cũng không có bao nhiêu tiên. Cùng lắm thì sau này cô trả lại cho tôi!"
"Thực xin lỗi, lúc trước là tôi không đúng, cô thật tốt!"
"... Ừm, tôi cũng không so đo với cô, tóm lại cô phải cố gắng lên nha, tôi còn phải đi làm quần áo, đi trước nhé."
Để lại một tiền đồng ở trên bàn, Đằng Đằng bưng một sọt chất đầy da thú, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng Nha Nha lại nhận lấy nó, ân cần nói.
"Tôi giúp côi"
"Không cần không cần, cô đi làm việc của cô đi, cứ để tôi tự làm là được."
Đằng Đăng lộ vẻ nhức đầu, duỗi tay muốn lấy đồ về, nhưng bởi vì vấn đề chiều cao nên với không tới, bị Nha Nha lắc mình một cái khéo léo né tránh.
Nâng sọt gỗ trong tay lên, Nha Nha nhiệt tình cười hì hì nói.
"Như vậy sao được! Cô nhỏ người như thế này, sao tôi có thể để cô cầm nhiều đồ như thế. Vị trí làm việc của cô ở đâu? Tôi đưa qua giúp cô."
Tên này nói chuyện sao lại thiếu đòn như vậy?
Trán Đằng Đằng xuất hiện đường đen, bả vai run rẩy.
Đấm tay nắm chặt...
Phòng thợ mộc.
Muỗi ngồi trên ghế, trong miệng ngậm cây cỏ, đôi tay thuần thục cố định hai miếng gỗ bằng công cụ, rồi kẹp tấm hợp kim nhôm nhặt được từ đất hoang vào chính giữa.
Sau đó xâu dây cung được chế từ gân của linh cẩu biến dị, một cái cung gỗ đơn giản đã xem như hoàn tất.
"Xong rồi."
Lại hoàn thành một đơn đặt hàng, 2 đồng bạc tới tay.
Muỗi treo cung gỗ đã làm xong ở trên kệ để hàng bên cạnh, chờ người chơi khác tới chọn.
Thật ra nói một cách chính xác, muốn tạo ra một cái cung săn bắn chân chính, chỉ dựa vào những trình tự đơn giản này mà làm thì vẫn chưa đủ.
Muỗi cũng chỉ nghe nói, một cung săn tốt, thậm chí ngay cả độ ẩm của gỗ để làm cán cung cũng phải tương đối chú ý.
Nhưng nói thì nói như vậy, đối với những người chơi không có hỏa thương mà nói thì món đồ này đã khá tốt rồi. Trong vòng 30 bước, bắn chết một con linh cẩu biến dị cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, tiền đề là bắn trúng.
Dù sao chính cậu cũng không có bản lĩnh này.
"20 cây cung gỗ, có thể bắn thủng xương sọ của chó săn biến dị trong vòng 20 mét... Đơn đặt hàng này e là đến ngày mốt mới làm được."
Muỗi nói thâm một tiếng, nhìn thoáng qua những chai lo mà cậu đặt ở góc bàn.
Bên trong chứa Saltpeter được cậu chiết xuất ra từ trong đất nitrat, bên cạnh cái chai kia còn có bột thạch cao chứa canxi sulfat, mà một thùng còn lại có khối đen xì cứng rắn phía dưới là than củi.
Vốn cậu định sẽ làm ra thuốc nổ đen vào hôm nay, nhưng phần thưởng theo đơn đặt hàng của người quản lý thật sự quá thơm.
Mỗi ngày chỉ cần làm 5 cái cung gỗ là có thể nhận được mức lương đảm bảo, hơn nữa còn có thể nhận được 2 đồng bạc trích phần trăm của mỗi cung gỗ.
"Thôi, kiếm tiền trước rồi nói sau..."
Ở trong phòng thợ mộc làm thí nghiệm hóa học cũng không tốt. Cậu định tích góp chút tiền để mua miếng đất, lại mua chút xi măng và gạch, xây một ngôi nhà nhỏ chuyên bán những vũ khí do cậu tự thiết kế.
Việc này không thú vị hơn nhiều so với làm thợ mộc hay saol
Lúc này, cửa nhà thợ mộc bị đẩy ra, Phương Trường đã từng mua cung từ nơi này của cậu trước đây sải bước đi đến.
"Cho tôi thêm 20 mũi tên nữal"
"Anh dùng nhanh vậy?" Nhìn cả người Phương Trường đầy máu, Muỗi sửng sốt nói,'Không phải anh đã quên thứ đồ kia có thể lấy về chứ?"
"Tôi biết, nhưng cậu xác định món đồ này còn có thể dùng?" Vẻ mặt Phương Trường buồn bực đặt túi mũi tên lên bàn.
Chỉ thấy bên trong chất đầy một đống mũi tên bị bẻ gãy, cùng với những đầu mũi tên đã rơi khỏi trục.
Đặt mông ngồi lên ghế bên cạnh, hắn thở dài tiếp tục oán giận nói: 'Chất lượng của món đồ này thật khiến người ta cảm động!"
Muỗi cầm túi mũi tên lên, rút một mũi tên ra nhìn thoáng qua, sờ sờ cằm nói.
"Ừm... sau khi phân tích lý trí, có thể để lại mũi tên trong cơ thể con mồi, tôi cảm thấy có thể xem như là một ưu điểm. Nhưng quả thật giống như anh nói, săn thú... tổn thất có chút cao, tôi sẽ ngẫm lại nên cải tiến như thế nào cho tốt."
Những mũi tên này đều làm bằng tấm kim loại đã được mài nhọn, dùng nhựa thông cố định mũi tên ở trên cây gỗ, chất lượng quả thật không quá tốt.
"Nhờ anh vậy!"
"Khách khí, đây vốn chính là công việc của tôi."
Muỗi đếm 20 mũi tên từ trên kệ bên cạnh, đưa tới tay Phương Trường.
1 mũi tên giá 2 tiền đồng, 20 mũi tên cũng chỉ có 4 đồng bạc. Phương Trường không chút do dự lấy ra 4 đồng bạc từ trong túi, sang trọng mà đặt ở trên bàn.
Đây là hắn mới đổi từ con mồi vừa bắt được.
"Cảm ơn người anh em." "Không cần khách sáo, chúc anh săn thú vui vẻ." Muỗi cười hì hì, vẫy tay với Phương Trường đang đi về phía ra ngoài cửa,Đúng rồi, anh có muốn thử vũ khí mới của tôi không, tôi bảo đảm dùng vô cùng tốt."
Nghe câu nói này, Phương Trường mới vừa đi tới cửa thiếu chút nữa thì vấp phải khung cửa té ngã.
"Khụ khụ, lần sau nhất định!"
Đây thật sự là dùng mạng để đi thử nghiệm!
Nghĩ đến thiết kế "vòi hoa sen địa ngục" của thằng cha này lúc trước, Phương Trường đỡ khung cửa để đứng vững thậm chí không dám quay đầu, cầm túi mũi tên giống như trốn mà bỏ chạy.
Muỗi sờ sờ mũi của mình, vẻ mặt buồn bực.
"Có cần khoa trương như vậy không?"
Cậu vốn còn định cho hắn "Địa Ngục Hỏa 0. 1", bố trí cái lưỡi lê* dùng cho cận chiến.
(“lưỡi lê: lưỡi lê là vũ khí lạnh giống cây thương nhưng nhỏ hơn nhiều và thường lắp vào các khẩu súng trường tấn công và chiến đấu. )
Bạn cần đăng nhập để bình luận