Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 223: Ấn ký máu [Ngày hôm đó, tôi sống sót] (2)

Chương 223: Ấn ký máu [Ngày hôm đó, tôi sống sót] (2)Chương 223: Ấn ký máu [Ngày hôm đó, tôi sống sót] (2)
Sở Quang liếc nhìn những nhân vật phản diện, thản nhiên nói.
- Cái chết quá rẻ cho họ, họ sẽ dành phần đời còn lại của mình trong các mỏ ở trấn Hồng.
Các mỏ ở trấn Hồng Hà không phải là mỏ thực sự, chủ yếu là các bãi chôn lấp.
Chỉ có ông trời mới biết sẽ đào ra cái gì từ bên trong, cho dù đào ra phế liệu hạt nhân bị chôn lấp trái quy định cũng không kỳ quái.
Nô lệ làm việc ở đó đều là vật tư tiêu hao, rất ít người có thể sống qua mười năm, nhanh thậm chí hai ba năm đã không được.
Nhưng ai quan tâm?
Mỗi ngày trên Đất Chết đều có người chết.
Tất cả tù binh ngủ gật đều bị gọi tỉnh lại, hơn hai mươi người bị một sợi dây thừng xâu chuỗi, đội ngũ kéo dài.
Bên cạnh có hơn mười người chơi khiêng súng tập trung, cũng không sợ những người này chạy.
Đi bộ bốn cây số từ đường cao tốc ra khỏi thành phố, đi vòng vào một con phố, nhanh chóng đến nhà máy lốp xe bị bỏ hoang.
Nhìn vách tường hang ổ ngày xưa, trên mặt những kẻ cướp đoạt này một mảnh tro tàn, nhao nhao lộ ra biểu tình tuyệt vọng.
Trong doanh trại, những tù binh được giải phóng đều là vẻ mặt mờ mịt đứng ở bãi đất trống, nhìn những kẻ cướp đoạt về tổ, theo bản năng sợ hãi muốn chạy trốn.
Chẳng qua, khi nhìn thấy sợi dây thừng buộc vào trên người đám người, cùng với những chiến sĩ đang áp giải bọn họ, những người đáng thương này lại nhanh chóng an tĩnh lại.
Cho dù không thông minh, bọn họ cũng nhìn ra.
Đây là chủ sở hữu thay đổi.
Tuyên bố phần thưởng cho 'Nhiệm vụ đóng quân, Sở Quang chọn ra mười người chơi may mắn trước tiên giơ tay lên canh giữ ở đây, tiếp theo an bài những người chơi giơ tay đi thu thập chiến lợi phẩm, đóng gói chiến lợi phẩm từ căn cứ mang đến xe ba gác và xe đẩy.
Dựa theo 'Hợp đồng của hắn và Hải Ân, chiến lợi phẩm này đều thuộc về hắn.
Sau khi làm xong những an bài, Sở Quang tiếp tục đi tới trước mặt Hải Ân, nhìn vị thương nhân lập công lớn này nói.
- Ông dự định khi nào sẽ khởi hành?
Hải Ấn cung kính nói.
- Tôi đã phái Ôn trở về, động tác của cậu ta rất nhanh, trong vòng bốn ngày hẳn là có thể mang theo thứ anh muốn trở về.
Sở Quang hỏi.
- Anh ta đi một mình?
- Tất nhiên, một người là nhanh nhất. Trên người cậu ấy mang theo tín vật của tôi, có tôi đi cùng hay không đều giống nhau.
Lão gian cự thương này bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, trong lòng khẽ động, tiếp tục bổ sung một câu.
- Tôi biết anh đang lo lắng cái gì, xin yên tâm, tôi nguyện ý ở lại nơi đây này làm con tin. Cho dù anh không tin được nhân phẩm của tôi, cũng nên tin tưởng tôi sẽ không lấy mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.
Sở Quang hứng thú nhìn hắn một cái.
Biết những gì tôi đang lo lắng là OK.
Bản thân tôi cũng không biết.
- Tùy ông thôi, tôi cũng chưa từng tin tưởng nhân phẩm của ông, cũng không để ý ông sẽ đùa giỡn chiêu trò nhỏ bé nào. Tôi sẽ quay lại tiền đồn trong chốc lát, ông có ý định ở lại đây? Hay quay lại với tôi?
Hắn lưu lại mười người chơi nhìn căn cứ, năm người một tổ, chia làm hai tổ thay ca. Trên cơ bản hai người đứng trong ngục tối, ba người đứng ở tường vây cùng cửa ra vào, dư đả trông coi đám tù binh này.
Về những chiến lợi phẩm, một chuyến đi là không chuyển hết, ban ngày còn phải tới mấy chuyến. Cả ngày mai, người chơi có chuyện để bận rộn.
- Tôi trở lại với anh.
Chỉ mất một giây để đưa ra phán đoán, Hải Ân ngay lập tức nói.
- Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây.
Những kẻ cướp đoạt thường không nói nhiều về vệ sinh, trại tràn ngập mùi tanh hôi thối rữa, người bình thường không thể ở lại, chỉ có chuột và gián sẽ thích.
Sở Quang gật gật đầu, không nói gì, làm một cái thủ thế với những người chơi bên cạnh đang kéo xe ba gác, xe đẩy đã chuẩn bị xong.
- Đi thôi.
- Mang theo chiến lợi phẩm của chúng ta.
- Về nhài...
Trở lại tiên đồn đã là bốn giờ sáng.
Xuyên thấu qua khe hở của rừng rậm nhìn ra xa, đã mơ hồ có thể nhìn thấy vài đường nét mờ mịt.
Ngoại trừ bảo vệ đứng canh gác trên tường vây, cùng mấy người chơi chuyên nghiệp bận bận rộn rộn trong khu công nghiệp, trong căn cứ cơ bản không có mấy người.
Nhưng chờ thêm một chút nữa, sẽ có nhiều người hơn.
Sở Quang tùy tiện tìm hai gian phòng trống ở trong viện dưỡng lão, cho Hải Ân và nữ vệ sĩ của hắn mượn.
Tiếp theo, Sở Quang dặn Lư Tạp vừa tỉnh lại không lâu, nhìn chằm chằm hai người bọn họ một chút, sau đó ôm Tiểu Thất trở về nơi trú ẩn.
Đặt Tiểu Thất ở góc tường sạc pin, dặn dò cô bé ngày mai đúng giờ gọi Hạ Diêm dậy đi làm, nhưng đừng để cô bé kia đến làm phiền mình, sau đó xoay người trở về phòng mình.
Cánh cửa đóng lại.
Sở Quang ngồi trên giường mềm, lấy ra một quyển ghi chép ố vàng từ trong túi.
Đây là bộ sưu tập mà anh ta tìm thấy trong phòng của Hùng.
Bởi vì bìa sổ ghi chép in một dấu tay máu, Sở Quang suy nghĩ đây hẳn là tín vật nào đó của gia tộc Huyết Thủ, vì thế tò mò nhét nó vào trong túi.
Nhưng làm cho Sở Quang không ngờ chính là, khi hắn mở trang ghi chép ra, lại phát hiện trong ghi chép cũng không phải những phong tục hay truyền thống quỷ dị trong tưởng tượng của hắn, chỉ là một quyển nhật ký đơn thuần.
[2129. Ngày 2 tháng 1] .
- Chiến tranh kết thúc vào cuối năm 2128. vào năm 2129...
- Nói cách khác, cuốn nhật ký này được viết vào năm nguyên đầu của Đất Chết?
Sở Quang rất mẫn cảm đối với con số, cơ bản xem qua sẽ không quên.
Lại nói tiếp, cho tới bây giờ trong tất cả thông tin mà hắn thu thập được, cũng không có bất kỳ tin tức gì về cuộc chiến đó.
Có lẽ cuốn nhật ký này có thể mang lại cho mình một chút manh mối.
Mang theo một tia tò mò tìm kiếm di tích, Sở Quang nương theo ánh đèn nhu hòa trong phòng, nhìn về phía dòng đầu tiên dưới dòng ngày tháng.
Đó là một câu nói rất hấp dẫn.
[... Ngày hôm đó, tôi sống sót. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận