Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 67: 24 người chơi mới! Tiếp viện mới! (1)

Chương 67: 24 người chơi mới! Tiếp viện mới! (1)Chương 67: 24 người chơi mới! Tiếp viện mới! (1)
Ngày 12 tháng 9.
6: 00
Sau ba ngày chờ đợi đầy giày vò sau khi đủ điều kiện cấp bản Closed Beta, rốt cuộc cũng đã đến ngày hôm đó.
Dựa theo hướng dẫn trên trang web chính thức, Đỗ Minh Đao đội mũ an toàn lên, nằm trên giường rồi nhắm hai mắt lại.
Nghiêm túc mà nói...
Thực sự chỉ làm như vậy là được rồi sao?
Nhưng trong nháy mắt khi cậu vừa mới có ý nghĩ như vậy, không ngờ vừa nhắm mắt lại đã rất nhanh nhìn thấy một tia sáng xuyên qua bóng tối chiếu vào mặt cậu.
Rõ ràng cậu vẫn còn chưa mở mắt.
Đỗ Minh Đao ngồi dậy từ trong khoang thuyền đào tạo ẩm ướt ngồi dậy, liếc nhìn mọi thứ xung quanh, ánh mắt dại ra dần bị thay thế bởi một tia chấn động.
Nơi này...
Chính là thế giới trò chơi sao?!
Cảm nhận được những bức tường và gạch lát nền bằng kim loại, cửa khoang thuyền hình giọt nước mang lại cảm cảm giác khoa học viễn tưởng. Hơi nước nhàn nhạt bốc hơi từ bờ vai của cậu, lấy đi từng chút một nhiệt độ cơ thể của cậu.
Hít một hơi thật sâu không khí trong game, cậu thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương nguy hiểm.
Mọi thứ trước mắt có phải là thật hay không, Đỗ Minh Đao không biết.
Nhưng cảm giác một trăm phần trăm đắm chìm vào cảm giác cũng đã khiến cậu khiếp sợ không nói nên lời.
Cảm giác này-
Quá choáng rồi! Lúc này, khoang thuyền bên cạnh đột nhiên mở ra, một gã miệng dài như thăằn lằn, cả người phủ đầy vảy xanh đen hôn mê từ trong khoang thuyền tỉnh dậy.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của gã, Đỗ Minh Đao bị hoảng sợ.
"Đựu mẹ! Cái quái gì đây?"
"Cái quái gì là sao..."
"Mẹ mày mày là ai? NPC sao??”
"NPC cái gì, tôi là người chơi! ID: Nhặt rác rưởi cấp 99... Tôi còn đặc biệt muốn hỏi cậu là ai đây này, cậu là ai?"
"Anh là người nhặt rác rưởi? Tôi đây là Đao Hạ Lưu Nhân! Anh là người mới mới vào mấy ngày trước? Sao anh có thể vừa dài vừa xấu như vậy chứ?"
"Mẹ cậu mới xấu..."
Con ngươi màu hổ phách trợn tròn, vẻ mặt người thằn lằn trở nên mơ màng, hiển nhiên đang không rõ tình huống bây giờ.
Nhưng mà rất nhanh, đôi mắt của gã rơi vào làn da xanh sãm có vảy của mình, vẻ mặt mơ màng trong nháy mắt biến tháng hoảng sợ.
Gã vội vàng cúi đầu, nhìn trái nhìn phải, hai móng vuốt mò mẫm toàn bộ cơ thể mình, cái đuôi cũng vặn vẹo theo, rất giống con thằn lằn rơi xuống hố bùn.
Mà đúng lúc này, tầm mắt của gã bỗng nhiên dính chặt vào giữa hai chân của chính mình.
Ngay sau đó, gã phát ra một tiếng kêu thê lương.
"Đậu mè! Tại sao tôi lại không có thứ đó!"
Đỗ Minh Đao xém chút nữa phun ra một ngụm máu.
"Người của anh đã dài ra như vậy mà trọng tâm lại là thứ đó!"
"Cái kia không có, cái kia cũng không có! Ngày? Mẹ nó con chó lừa ông! Có thể biến thành thằn lằn mà lại không cho người ta mở tài khoản nữ!"
"Nếu anh không muốn làm người thằn lằn thì hai chúng ta có thể trao đổi."
"Cút đi." Trong khoang ngủ đông có kết nối một thiết bị quét cơ thể, có thể trông thấy thuộc tính và cấp bậc của mình, các thông tin này đều được công bố trên trang web chính thức.
[ID: Nhặt rác rưởi cấp 99.
Danh sách gen: dị chủng - Người thắn lằn.
Cấp bậc: LV. 0
—— Thuộc tính cơ bản——
Sức mạnh: 8
Nhanh nhẹn: 7
Thể chất: 8
Nhận thức: 8
Trí thông minh: 2]
[Thiên phú:
Máu lạnh (Càng che giấu càng mạnh, hoạt động chậm trong môi trường nhiệt độ thấp)
Hai chân song song (Sức chịu đựng càng mạnh, khó vận hành máy móc phức tạp )
Thân thể tái sinh (Khả năng khôi phục càng mạnh, danh sách gen càng khó lên cấp)]
Đậu phộng?
Thuộc tính này có gì đó không đúng!
Rác Rưởi nhớ mang máng trên mạng có ghi, giá trị chuẩn thuộc tính của một nam giới trưởng thành bình thường là 5, dao động trong khoảng + 2.
Mà gã hiển nhiên không dựa vào tiêu chuẩn của đàn ông trưởng thành, trừ bỏ trí thông minh quá thấp, những thuộc tính còn lại đều cường điệu thái quá.
Mấu chốt là gã cũng không nghĩ mình không thông minh.
Điều gì sẽ xảy ra nếu dữ liệu bảng điều khiển thông minh thấp hơn một chút?
Không ảnh hưởng gì đến việc giả vờ của gã cải
Ý thức được điểm này, Rác Rưởi huynh mừng đến mức miệng khép to không đóng lại được, không còn la hét âm ï nữa. Đỗ Minh Đao ngồi bên khoang thuyền bồi dưỡng bên cạnh nhìn người thằn lằn ngồi đó cười ngây ngô, quan tâm hỏi một câu.
"Anh... Còn khỏe không vậy?"
"Ha ha, khỏe vô vùng! Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi căn phòng này rồi tìm gặp những người chơi khác! Đừng để ngài quản lý sốt ruột chờ lâu!"
Nói xong, Rác Rưởi huynh xoay người, nhảy ra khoang thuyền bồi dưỡng.
Gã không phát hiện người thằn lằn có một ưu đãi chính là không cần mặc quần áo, bởi vì có cởi quần áo ra hay không không quan trọng, căn bản không có chỗ để che!
Nhìn chằm chằm con thằn lằn tưng bừng nhảy nhót, vẻ mặt Đỗ Minh Đao hết sức kỳ quái.
Lúc này, cậu chợt để ý đến trên mông của người này có dán một tờ giấy.
"Trên mông của anh có cái gì kìa."
"Chỗ nào?"
Vừa nói xong, Rác Rưởi huynh cũng cảm nhận được dị vật trên mông mình, vì thế gã vươn móng vuốt về phía sau.
Lần đầu tiên hoạt động cơ thể này nên chưa quen thuộc lắm, vươn móng vuốt cào một lúc cuối cùng mới lấy được tờ giấy lắm.
Chỉ là một tài liệu không thấm nước, nhưng thật ra cũng không bị ướt.
Tuy nhiên dòng chữ viết trên đó không phải là Hán ngữ, cũng không phải loại ngôn ngữ nào mà gã biết.
Rác Rưởi huynh không hiểu ra làm sao, móng vuốt cào cào trên đỉnh đầu.
"Trên này viết cái gì thế?"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận