Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 128: Xem như đang mưu cầu phúc lợi cho người chơi (2)

Chương 128: Xem như đang mưu cầu phúc lợi cho người chơi (2)Chương 128: Xem như đang mưu cầu phúc lợi cho người chơi (2)
Nhìn ánh mặt trời rọi trước cửa viện điều dưỡng, Hạ Diêm vô thức giơ cái tay trái đang chông chống gậy, lông mi mảnh mai nhíu lại, cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt.
"Bức tường bên ngoài là các anh xây hả?"
Sở Quang tùy tiện nói
"Đánh giá một chút đi."
Hạ Diêm bĩu môi
"Cũng tàm tạm, đối phó với mấy tên cướp vùng quê thì chắc cũng đủ ổn đấy, nhưng nếu đổi thành dị nhân, xem chừng dùng thứ gì đó chèn dưới chân là đã bước qua được rồi, càng không nói đến tình huống gặp thủy triều"
Nghe thấy những từ ngữ mà bản thân chưa từng nghe qua, Sở Quang nhìn cô thêm một cái.
"Thủy triêu?"
Hạ Diêm nói với giọng điệu thản nhiên.
"Có những chuyện thường xảy ra dọc theo đường vành đai 3 mà các anh ở đây chắc là sẽ không cảm nhận được. Nhóm mấy kẻ gặm nhấm kết bè với nhau bắt đầu di cư từ vùng lân cận của tuyến đường vành đai 2 về phía đường vành đai 3, trong đó còn kết nạp thêm không ít kẻ bò sát hay thậm chí là những kẻ đột biến thể còn mạnh hơn cả kẻ bò sát ... kể cả tôi nói như vậy, chắc anh cũng không thể tưởng tượng nổi đâu.
Do quy mô rộng lớn của Thành phố Boulder, chỉ cần có loài biến dị từ trong thành phố di cư về phía bắc, nhất định sẽ đi qua thành trì của những người sống sót.
Và cuộc chiến giữa con người và loài biến dị đương nhiên không thể tránh khỏi.
Mặc dù đội lính đánh thuê của Hạ Diêm chỉ là một tiểu đội biên giới, nhưng cũng đã tham gia một số nhiệm vụ đối phó thủy triều rồi.
Hành động cùng với một quân đội lớn, yếu tố rủi ro ngược lại không quá cao, hơn nữa tiền kiếm được từ nhiệm vụ kiểu này rất thường rất khá.
Để sớm nối lại hoạt động buôn bán, sản xuất, các ông lớn ở thành phố thường không tiếc tiền chỉ một khoản lớn nhờ bọn họ ra tay, đồng thời không kề ki bo mà cung cấp cho họ đạn dược.
Tất cả những gì họ phải làm chỉ là bóp cò và dùng vai đỡ báng súng.
Nhiều người nghèo sống trong các khu ổ chuột đều đã lựa chọn con đường không thể quay đầu lại là làm lính đánh thuê trong thời kỳ Thủy Triều.
"Quả thực,' Sở Quang gật đầu,'Tôi mới chỉ thấy kẻ gặm nhấm có mấy lần ... Bọn chúng hình như là sợ ánh sáng?”
Đó là lúc mới đến Đất Hoang.
Thực sự là xém chút nữa đã không còn mạng...
Hạ Diêm gật đầu.
"Đúng vậy, không chỉ là sợ ánh sáng, mà linh cẩu biến dị, chó rừng, chuột chũi, dơi, ruồi, chuột và các loài biến dị khác đều không thích chúng lắm, lúc rất đói có thể sẽ coi mấy con vật trên là con mồi ... Vì vậy, những kẻ này này thường tâp trung đông đúc trong tàu điện ngầm hoặc trong cống thoát nước."
"Thường thì, anh thấy một tên, sẽ thấy luôn cả một bầy. Vô tình đụng phải nơi chật hẹp rất nguy hiểm."
Âm thầm ghi lại những manh mối này, Sở Quang quyết định đợi một lát để cập nhật mục từ "thủy triều" vào cơ sở dữ liệu trên trang web chính thức.
Chỉ là bây giờ không phải lúc để làm điều đó.
"... Từ bây giờ, căn phòng này sẽ là nơi làm việc của cô. Sau này có điều kiện, tôi sẽ tìm người sửa mới cho cô."
"Tóm lại trước mắt cứ dùng đi đã."
Đưa Hạ Diêm đến cửa chính của tiệm vũ khí, Sở Quang lấy tấm biển gỗ trên cửa treo lên cái móc bên cạnh khung cửa hộ cô.
"Tôi khắc giá tiền trên tấm biển gỗ, thuật ngữ tương ứng cũng dạy cô rồi, nếu cô có vấn đề gì có thể tìm Tiểu Thất ... Nhưng là cậu ấy ở tầng ba, cô đi lên cũng không quá dễ dàng. Tất cả người chơi của tôi đều rất thân thiện, nếu cô không hiểu họ đang nói gì, cứ vô cảm nhìn họ là được " Đối với trạch nam không giỏi giao tiếp xã hội, chỉ cần vô cảm nhìn họ là đủ để giết người rồi.
"Người chơi?"
Bởi vì Sở Quang sử dụng tiếng Trung khi nói từ này, Hạ Diêm không hiểu từ đó có nghĩa là gì.
"Dịch ra có nghĩa là" Cư dân chỗ lánh nạn", Sở Quang thuận miệng giải thích"Cô không cần phải nhớ tên của bọn họ, cũng không cần hiểu sâu ý nghĩa của từ này, chỉ cần gọi họ như vậy là được rồi."
Luôn cảm thấy rằng thật không lịch sự khi gọi những cư dân của nơi lánh nạn là "Cư dân chỗ lánh nạn”...
Nhưng Sở Quảng đã nói như vậy, Hạ Diêm cũng không có ý kiến gì khác.
Thân phận của cô ấy chẳng qua là một nô lệ mà thôi, và có được một công việc tử tế đã là việc nhân từ nhất đối với cô ấy rồi.
"Hãy nhớ rằng, mỗi khi cô bán một thứ gì đều phải ghi khoản đó vào. tôi sẽ kiểm tra sổ tài khoản và hàng tôn kho mỗi ngày. Chỉ là khẩu súng trường nòng sắt rẻ nhất cũng có giá hơn trăm đồng bạc, người chơi' tạm thời không thể mua được, việc của cô có sẽ sẽ không quá bận rộn. Lúc rảnh giúp tôi sửa khẩu súng trường đột kích, và làm chế tạo giúp tôi ít vũ khí, đạn trong khả năng của cô là được rồi."
Hạ Diêm liếc nhìn căn phòng trống trải, ngoài một cái bàn và một cái ghế, chỉ còn có một tấm ván gỗ đóng đinh.
Trên đỉnh treo một ít vũ khí nòng sắt kém chất lượng, phía dưới còn có thẻ gỗ ghi giá như sợ cô sẽ quên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận