Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 505: Hệ thống chiến dịch nâng cấp toàn diện (2)

Chương 505: Hệ thống chiến dịch nâng cấp toàn diện (2)Chương 505: Hệ thống chiến dịch nâng cấp toàn diện (2)
Thấy có người đứng dậy, người đàn ông mập mạp ngồi cách đó không xa thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn tay lau mồ hôi trên đầu tròn trịa, đáp lại.
- Chúng tôi có thể xuất ra chín...
Thấy mọi người trong bàn đều nhìn mình, ông nhanh chóng nói thêm.
- Tôi biết có thể ít hơn một chút, nhưng chúng tôi chỉ có bấy nhiêu.
- Chậc chậc, nghe kìa, chỉ có chín người đàn ông trong nhà ga xe lửa đỏ giàu chảy mở à.
Người đàn ông mạnh mẽ với vết sẹo bỏng in trên mặt chế giễu và nói với giọng đầy chê cười.
- Nếu tất cả đàn ông của các ông đã chết, chúng tôi có thể giúp.
Một chút bực bội lóe lên trên khuôn mặt của người đàn ông béo, nhưng ông ta sợ người này không phải là thứ gì tốt, ông ta nheo mắt lại một cách nguy hiểm nhưng không dám nói gì.
Ga xe lửa đỏ tiếp nhận các thương nhân từ trấn Hồng Hà đến thành phố Thanh Tuyền để làm ăn quanh năm, ông ta có nhiều hơn hai thẻ bạc trong túi so với tên khốn nghèo ngồi ở đây.
Tuy nhiên, trong thời tiết ma quái này, thẻ bạc không mang lại cho ông ấy quá nhiều sự an toàn, thậm chí không đủ để máy bay của trung đoàn dân quân đi công tác.
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặt sẹo xấu xí, ông chủ trạm xe thầm nghĩ nham hiểm trong lòng.
Chờ đó!
Khi mùa đông qua đi, ông đây mời lính đánh thuê đến thăm nhà mày.
Không khí trong phòng khách có phần cứng nhắc.
Brown tiên sinh, người đang phun khói nhả sương trông có vẻ hơi khó chịu.
Mặc dù ông biết rằng không thể trông cậy vào những người hàng xóm này, nhưng ông không ngờ rằng khi tất cả họ đều đã đến lúc mấu chốt, vẫn đang tính toán chỉ li từng chút. Thật sự bất lực!
Lúc này, ngồi ở góc bàn tròn, một người đàn ông với khuôn mặt gầy gò vốn im lặng từ đầu đến cuối đột nhiên lên tiếng.
- Vô dụng, chúng ta hoàn toàn không thể là đối thủ của những người đó, số lượng của họ giống như châu chấu... Quét từ trung tâm xuống phía nam.
Thấy tất cả mọi người, kể cả Brown, nhìn mình, người đàn ông dừng lại một chút và tiếp tục nói.
- Tôi có một người họ hàng ở thị trấn Thạch Bi, cách đây khoảng 30 km. Một ngày nọ, anh tôi chạy trốn đến chỗ tôi, nói rằng hàng trăm kẻ cướp đoạt đã xâm chiếm thị trấn của họ, rằng những người chống cự đã bị bắn thành sàng hoặc treo cổ ở cửa, những người còn lại bị bắt đè xuống đất cơ hồ là không thở nổi.
- Lúc đó, anh ta trốn trong đống đổ nát, nhìn ngọn lửa cháy trước mặt, giả vờ là xác chết và không dám di chuyển, cuối cùng sống sót.
Bầu không khí trong phòng khách càng trở nên cứng nhắc hơn.
Như thể để xoa dịu bầu không khí, một người sống sót lớn tuổi hơn một chút thở ra một hơi nhẹ nhàng, lẩm bẩm điều gì đó bằng giọng trầm.
- Làm lao động... Ít nhất không có bị ăn, dường như những người này vẫn còn có chút văn minh.
- Tôi vẫn chưa nói xong... Những ông già và trẻ em đều bị chặt đầu.
Người đàn ông gầy gò giật giật yết hầu, tiếp tục với vẻ mặt tê liệt.
- Bọn hắn chỉ cần người có thể làm việc và sinh con.
Ngọn lửa trong lò sưởi đang gầm rú.
Có một ngọn lửa rực rỡ rung chuyển trong phòng khách, nhưng không khí lạnh đến đáng sợ.
- Đủ rồi!
Brown tiên sinh vỗ bàn, tro thuốc run rẩy từ khóe miệng rơi xuống bên cạnh chiếc ủng của ông.
Ông lấy xuống một nửa tàn thuốc, ấn vào gạt tàn, liếc nhìn mọi người có mặt với vẻ mặt ảm đạm, chậm rãi nói tiếp.
- Đây là nhà của chúng ta, chúng ta đã sống ở đây qua nhiều thế hệ, chạy? Các người có thể chạy đi đâu. Chúng ta không còn đường lui, chỉ có cách chiến đấu đến chết...
- Chỉ là ông không có đường lui, dù sao ông cũng có một trang trại lớn như vậy.
Người đàn ông mặt sẹo trước đó đã chế giễu chủ trạm xe, đâm thủng những lời nói đẹp đẽ của ông ta, hung hăng nói tiếp.
Khuôn mặt Brown tiên sinh cứng đờ, mặt ông ta chuyển sang màu gan lợn, ông ta trừng mắt nhìn người đàn ông kia, nói.
- Tôi không còn đường lui thì có ý gì? Tôi hoàn toàn có thể đến thành phố Cự Thạch với thẻ bạc của mình. Ở đó, cuộc sống của tôi sẽ thoải mái hơn gấp trăm lần so với bây giờ, ông muốn tôi làm điều này?
- Đi Cự Thạch thành? Giống như trấn trưởng trên phố Bethe?
Người đàn ông mặt sẹo nheo mắt lại, nói với vẻ chế nhạo.
- Tôi nghe nói rằng ông ta đã không có thời gian vui vẻ trong hai tháng qua... Không phải ông có giao ước với ông ta sao? Sao không giúp ông ta khi ông ấy bị đám chiếc áo khoác xanh đánh.
Khuôn mặt của Brown tiên sinh đầy ảm đạm.
Lúc này, có người đột nhiên lên tiếng.
- Tại sao chúng ta không đi nờ những chiếc áo khoác màu xanh đó để được giúp đỡ? Thậm chí bọn họ còn giải quyết được Huyết Thủ thị tộc, họ đã chiến đấu với người của quân đoàn trước đây, có lẽ họ có thể đối phó với những kẻ cướp đoạt đó...
Trước khi Brown có thể nói, một người nào đó bên cạnh ông ta ngay lập tức nói với giọng chế giếu.
- Những chiếc áo khoác màu xanh đó? Họ không có nghĩa vụ phải giúp đỡ chúng ta, khi nói đến sự sống và cái chết, họ trước nhất sẽ trốn trong hố chuột của họ, đóng cửa và trốn trong nhiều thập kỷ trước khi ra ngoài. Không phải họ đã làm điều đó hai thế kỷ trước sao? Tôi đã nghe nói về nó.
Chủ trạm xe lo lắng nói. - Vậy thì yêu cầu thành Cự Thạch ra tay...
Người đàn ông đội mũ thợ săn lắc đầu.
- Chúng ta không còn tiên nữa.
- Vậy thì cho lương thực!
Nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Brown đáp lại bằng sự tức giận trước sự khao khát phi thực tế trong đôi mắt của những con bọ tội nghiệp trước mặt.
- Lương thực? Lương thực ở đâu nữa? Chỉ còn lại hạt giống trong kho cho mùa xuân năm tới, chúng ta không thể ăn cỏ cả năm.
- Vậy ông nói sao? Cái này không được, cái kia không được, chẳng lẽ chỉ cãi nhau ở đây?
- Tôi không có ý gì về việc chạy trốn, dù sao, thời gian gần như không thể chịu đựng được, tôi có thể tìm một nơi để trồng trọt ở phía nam trước mùa xuân năm sau.
- Giơ tay bỏ phiếu đi, người đồng ý chạy nạn thì giơ tay...
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, cắt ngang cuộc tranh cãi hỗn loạn trong phòng khách.
Bronn đang muốn phát tát, cố gắng kiêm chế cơn giận của mình, hít một hơi thật sâu.
- Vào đi.
Người đến là Lưu Chính Nguyệt, là đầu lĩnh bảo an dưới tay ông ấy.
Lắc người để tuyết rơi trước cửa, Lưu Chính Nguyệt bước vào căn phòng ấm áp.
- Tiên sinh, hàng xóm của chúng ta đã gửi thư cho ngài...
Brown nhìn hắn, hỏi.
- Thư nói cái gì?
Lưu Chính Nguyệt liếc nhìn những người trong phòng, sau đó nhìn Brown tiên sinh, thấp giọng nói.
- Đại nhân, ngài có muốn đọc ở đây không?
Khuôn mặt của Brown lóe lên một chút thiếu kiên nhẫn, nhưng có lẽ ông ta cảm thấy rằng nó thực sự không thích hợp cho nhiều người lắng nghe, vì vậy ông vẫn kiên nhẫn vẫy tay, ra hiệu cho anh ta đưa bức thư tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận