Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 90: Người bò sát! (3)

Chương 90: Người bò sát! (3)Chương 90: Người bò sát! (3)
Dạ Thập chạy về phía chiếc xe ba gác.
Sở Quang khoác một tay lên vai của Phương Trường, khập khễnh đi về phía nhà hàng đối diện đường.
Tuy nhiên, khi cả hai người đi qua cửa hàng, mở cửa và định tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc thì bỗng nhận ra có một người đang ngồi trước quầy bar của cửa hàng.
Đó là một người phụ nữ với mái tóc màu đỏ.
Khuôn mặt cô tái mét vì mất máu, đôi lông mày mảnh khảnh khóa chặt khuôn mặt, trên trán có thể thấy được những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Phần tồi tệ nhất là phía dưới —— toàn bộ phần chân phải phía dưới đầu gối của cô ấy đã biến mất, và vết thương chỉ được băng bó bằng một nửa ống tay áo và băng bị rách.
Hay lắm.
Hóa ra rắc rối là do cô ấy làm nên.
Tuy nhiên, như vậy mà vẫn không ngất đi, thì sức sống cũng đáng gờm lắm.
Sở Quang bây giờ cũng hiểu được, vừa rồi người bò sát ngậm trong miệng cái chân người kia là từ đâu mà đến.
"NPC mới!"
Phương Trường vẫn còn đang ngạc nhiên thì Sở Quang đã giật lấy khẩu súng trường của anh ta, không do dự, anh nhắm ngay vào người phụ nữ đang nằm trên mặt đất.
"Cô nên suy nghĩ lại đi... Vết thương của tôi ít nghiêm trọng hơn của cô."
Tay người phụ nữ đã chạm vào khẩu súng lục trên mặt đất.
Nhìn thấy họng súng đen ngòm đã nhắm vào mình, cô bĩu môi nói, đẩy khẩu súng lục vào chân Sở Quang, sau đó nhắm mắt lại.
"Cô ấy là kẻ thù sao?"
Thấy hành động của người quản lý, Phương Trường lo lắng xác nhận danh tính của người bên kia cho Sở Quang, nhưng với tình hình hiện nay, đặt câu hỏi như vậy trong khu đất hoang thật là ngu ngốc.
"Không biết."
Cũng không quan trọng.
Đưa ra một câu trả lời không rõ ràng, Sở Quang ra hiệu cho Phương Trường dìu mình đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó "két" một tiếng đem nòng súng lên đạn, rồi đặt súng lên mặt bàn.
Nghe được tiếng đạn lên nòng, lông mày của người phụ nữ co quấắp lại, đôi mắt nhắm nghiền đầy tiếc nuối.
Ai có thể tưởng tượng được điều này.
Thì ra súng của người này lúc nấy chưa lên nòng...
Mặc dù trên người vô cùng đau đớn, nhưng trên mặt Sở Quang vẫn tỏ ra nét vui vẻ.
"Chúng ta có thể nói chuyện."
Người phụ nữ cố gắng bình tĩnh và nói với một vẻ mặt điềm tĩnh.
"Anh muốn biết chuyện gì?"
Sở Quang cũng không vòng vo, đầu tiên tự giới thiệu, sau đó vào thẳng luôn vấn đề chính.
"Sở Quang, cô tên là gì?"
"Hạ Diêm."
"Cô là ai?"
"Lính đánh thuê của thành phố Boulder."
"Đồng đội của cô đâu, sao lại có một mình cô?"
"Đã chết."
"Sao... Chết mấy người?"
Khóe miệng Hạ Diêm giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ba... trừ tôi ra thì tất cả đều đã chết hết rồi."
Sở Quang gật đầu, nhìn Dạ Thập đang kéo chiếc xe ba gác từ ngoài cửa đi đến, anh dùng tiếng phổ thông nói với Dạ Thập.
"Để đồ ở cửa đi, không cần lôi xe vào đâu, cậu đi xung quanh đây tìm kiếm một chút, xem thử có ai ăn mặc giống với người phụ nữ này không... nhưng mà phải tìm thi thể"
"Nếu tìm được thì gọi người mang bọn họ về đây đi."
Dạ Thập nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi sụp xuống trước quầy bar, tự hỏi là NPC này từ đâu đến đây.
Đệt!
Lại bỏ lỡ kịch hay rồi sao?
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa quay lưng rời đi, ánh mắt Hạ Diêm khẽ lóe lên, cô không hiểu tiếng phổ thông của Sở Quang, cũng không biết người đàn ông kia ra ngoài đi làm gì.
"Đúng rồi, tí nữa thì quên hỏi cô, cái người bò sát đó là chuyện gì xảy ra vậy?" Sở Quang nhìn Hạ Diêm vừa mở mắt, liền hỏi: 'Làm sao các người lại chọc đến nó vậy?"
"Là nó theo dõi chúng tôi,' Hạ Diêm cũng không giấu diếm, cô nói thẳng,'Lúc ấy chúng tôi đang định đi tìm lối vào của chỗ lánh nạn số 117, kết quả lại gặp được nó... Nó theo dõi chúng tôi từ tàu điện ngầm đến đây, cả một đoàn chúng tôi đều bị giết hết."
Chiến đấu với người bò sát đúng là rất khó khăn, đặc biệt là ở những nơi địa hình chật hẹp, ngay cả đối với những cựu chiến binh dày dặn kinh nghiệm.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Quang bắt gặp chuyện này, trước đó hắn chỉ nghe lão Charles ở phố Bethe nói rằng gặp phải người bò sát bốn tay thì phải chạy thật nhanh, càng xa càng tốt.
Giờ nghĩ lại, thật tiếc là anh đã không nghe lời ông già kia.
Làm sao mà chạy thoát được người bò sát chứ!
"Lối vào chỗ lánh nạn 117 sao? Đó là cái gì?" Sở Quang tò mò hỏi.
"Không biết, chúng tôi chỉ biết đại khái vị trí của nó là ở gần cửa hàng bách hóa Thế giới mới trên đường số 7 vùng ngoại ô phía Bắc của thành phố Thanh Tuyền, và trong đó chứa đồ vật mà ông chủ của chúng tôi muốn."
Sở Quang gật đầu một cái. Anh cũng không quan tâm những gì cô ấy nói có đúng sự thật hay là đang nói dối. Có thể đúng là có một số đồ vật tốt trong lối vào khu lánh nạn số 117 thật, nhưng nó không đáng để mạo hiểm.
Nhìn bộ dạng thê thảm của cô thì biết.
Ngay cả những người chuyên nghiệp cũng bị đánh đến như thế thì tất nhiên là có những nguy hiểm đang chờ đợi ở đó.
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là phát triển và mở rộng tiền đồn, Sở Quang không có ý định gây thêm rắc rối. Chờ sau này khi sức mạnh lớn hơn rồi trực tiếp ném thẳng cho người chơi làm bản sao sao để nghiên cứu chẳng phải là tốt hơn sao?
Tại sao lại phải tự mình đi mạo hiểm.
Thấy Sở Quang không có hứng thú lắm, Hạ Diêm ngập ngừng hỏi.
“Anh không có hứng thú sao?”
"Tại sao tôi phải quan tâm."
"Tôi nghe nói bên trong có một bộ giáp quyền năng."
"Ồ, vậy cô có nhìn thấy nó không? Có ảnh không cho tôi xem đi."
"... Không."
Sở Quang cười nhẹ một tiếng.
"Vậy thì cô không cần nói với tôi những lời như vậy."
Đối với anh bây giờ nói chuyện với cô chỉ là chờ thời gian trôi qua thôi, khi Dạ Thập quay lại, đoán rằng anh cũng nghỉ ngơi ổn thỏa rồi.
Cây súng lục trên mặt đất của người phụ nữ kia anh sẽ giữ lại.
Cô ta có thể sống sót hay không không phải chuyện của anh.
"Mà này, tóc cô là nhuộm hay tự nhiên đã vậy?"
Hạ Diêm sững sờ.
Thay đổi chủ đề quá nhanh, cô có chút phản ứng không kịp.
".. Trời, trời sinh." "Ồ, màu sắc thật là đẹp mắt, nhưng mà khuyên cô nên gội đầu đi."
Hạ Diêm tức giận trợn mắt nhìn anh.
"Anh đang trêu tôi sao?"
Sở Quang cảm thấy rất buồn cười.
Tuy nhiên, ngay khi anh ta định trêu cô thêm vài câu nữa thì đột nhiên vang lên tiếng hét lớn từ phía ngoài cửa.
"Thả cô ấy rat"
Bạn cần đăng nhập để bình luận