Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 430: Bác sĩ và thợ săn tiền thưởng (3)

Chương 430: Bác sĩ và thợ săn tiền thưởng (3)Chương 430: Bác sĩ và thợ săn tiền thưởng (3)
Nhìn vết thương trên đùi ông lão đã đông lạnh nát, Ân Phương chậc chậc đầu lưỡi.
- Có thể chống đỡ đến bây giờ thật sự là mạng lớn... Anh ra ngoài được không? Tôi cần một môi trường yên tĩnh.
Cửu Lê gật gật đầu, mang theo em trai đi ra ngoài chuồng trại.
Tôn Thành tuy rằng không bỏ được cha mình, nhưng vẫn tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ, đi ra khỏi phòng.
Tuy rằng không giương cung bạt kiếm nữa, nhưng không khí giữa hai người vẫn không hài hòa cho lắm.
Cửu Lê đang định hòa giải hai câu, đúng lúc này, một người quen cùng quê tìm tới.
- Quản lý đại nhân đang ở trước cửa tìm anh, hình như có việc muốn nói với anh.
Nghe nói lãnh chúa nơi này tìm mình, Cửu Lê lập tức gật đầu.
- Tôi đi qua ngay. ...
Lối vào trại lưu dân.
Cửu Lê lại gặp được lãnh chúa nơi này.
Giống như ngày hôm qua, hắn mặc một thân ngoại cốt màu lam, trên lưng đeo một thanh chiến chùy và một cây súng trường có nòng súng dài đến thái quá, khí thế trên người không tâm thường.
Cửu Lê một lần nữa điều chỉnh đánh giá của mình.
Có lẽ không cần người xung phong, thậm chí không dùng những người phía sau, chỉ riêng một mình ngài ấy đã đủ để tiễn tất cả bọn họ đi gặp ông bà.
Ít nhất chính mình, chống lại đối phương thì một chút phần thắng cũng không có.
Thật tuyệt khi tối qua không có hiểu lầm.
- Các anh nghỉ ngơi hồi phục thế nào?
- Nhờ phúc của ngài, đại nhân.
Cửu Lê khẽ cúi đầu, cung kính nói. - Chúng tôi đã an trí tất cả mọi người, bảo đảm mỗi người đều có chỗ ở. Không ai chết cóng, cũng không có ai chết đói, ngay cả đứa nhỏ ầm ï nhất cũng ngủ rất ngon... Đêm qua tôi đã trải qua đêm yên bình nhất trong thời gian này.
Nghe thế, thật thoải mái.
Sở Quang xem như có thể cảm nhận được niềm vui của những người trên tài Khai Thác giả trước đó.
Thản nhiên cười cười, Sở Quang không tỏ vẻ gì nhiều, nhìn xung quanh một cái.
- Các anh có thể quen thuộc, tôi rất vui. Nhưng... Bầu không khí ở đây làm thế nào có một chút lạ lạ.
Cửu Lê cười khổ một tiếng nói:
- Vừa rồi xảy ra chút xung đột... Ngài cũng biết rằng không phải tất cả chúng tôi từ cùng một thành trì của những người sống sót, và nhiều người đã gia nhập đội ngũ của chúng ta giữa chừng. Nhiều người, không thể tránh khỏi sẽ có xích mích, xin tin tôi, tôi có thể xử lý tốt.
Sở Quang gật gật đầu.
Hắn không quá muốn quan tâm chuyện của lưu dân, huống hồ chuyện này đối với hắn mà nói, cũng chưa chắc hoàn toàn là một chuyện xấu.
Miễn là họ tuân thủ luật pháp do mình đặt ra, và không phát triển thành một cuộc xung đột đẫm máu.
Không quan tâm nữa, Sở Quang nhìn Cửu Lê nói.
- Tôi cần hai gã đồ tể, vừa rồi bắt được rất nhiều con mồi, các anh nơi này có người biết giết mổ không?
Cửu Lê lập tức gật đầu:
- Có, đại nhân, chỗ này của chúng tôi vừa hay có một đồ tể, nếu như ngài cần, tôi sẽ mang ngài đi tìm cậu ta.
- Ừm, dẫn đường đi.
Sở Quang đi theo phía sau Cửu Lê, không bao lâu đã đi tới trước một gian lều.
Một người đàn ông thân hình to lớn đứng ở cửa chuồng trại, nhìn thấy Sở Quang đi theo Cửu Lê tới, trong mắt anh ta theo bản năng xuất hiện một tia sợ hãi, cho rằng là tới tìm mình gây phiền toái.
Nhưng cậu thật không ngờ chính là, Cửu Lê lúc trước cùng mình xảy ra xung đột, không hề nhắc tới chuyện vừa rồi, giống như cái gì cũng không xảy ra, dùng ngữ khí trung thực giới thiệu mình cho quản lý bên cạnh.
- ... Đây chính là tên đồ tể mà tôi nói với ngài, tên của cậu ta là Tôn Thành, đến từ vùng trung tâm tỉnh Hà Cốc. Cha cậu ta bị tê cóng chân và đang được điều trị trong nhà kho, nếu ngài có thể cung cấp cho cậu ta một căn phòng, tôi tin rằng cậu ta chắc chắn sẽ rất hạnh phúc để phục vụ ngài.
Biểu tình trên mặt Sở Quang thoáng có chút kinh ngạc.
- Các anh còn có bác sĩ?
Tôn Thành chân chờ nói.
- Người xử lý tê cóng cho cha cậu ta tên Ân Phương, chúng tôi chỉ gặp nhau giữa đường. Tôi không chắc liệu cậu tôi có phải là bác sĩ hay không, nhưng chỉ có cậu ta mới biết trị bệnh, chúng tôi chỉ có thể giao cho anh tôi.
Sở Quang không nói gì, chỉ đăm chiêu gật đầu.
Hơi thú vị.
Lát nữa tìm người kia nói chuyện một chút mới được.
Tạm thời đặt chuyện của bác sĩ này sang một bên, Sở Quang nhìn về phía người đàn ông tên Tôn Thành trước mắt.
- Tôi có một công việc ở đây, cần một tên đồ tể để giúp chúng tôi giết mổ con mồi. Mỗi ngày tôi sẽ trả cho anh hai bạc, và nơi để sống, anh có quan tâm đến công việc này.
Tôn Thành hơi sửng sốt, vội vàng mừng rỡ gật đầu.
- Nguyện ý vì ngài cống hiến, đại nhân.
Sở Quang gật gật đầu, nhìn về phía Lư Tạp ở một bên.
- Giao cho ông. ....
Trong khi đó, phía bắc của trang trại Trường Tồn, cách đó khoảng một cây số. Vài người đàn ông đeo súng, đang ngồi xổm bên cạnh một tòa nhà thấp sụp đổ, trong tay cầm ống nhòm, nhìn về phía nam thành trì của người sống sót.
Bọn họ theo dõi đám lưu dân kia, ở phía đông của cứ điểm người sống sót kia cắm trại. Tình huống không xong, nếu như chỉ là lưu dân trong chốc lát thì còn dễ đối phó, nhưng hiện tại không chỉ có lưu dân, còn có cứ điểm người sống sót thu lưu bọn họ.
Điều này là một chút không dễ làm.
- Tôi thấy bức tường và canh gác... Đáng chết, vũ khí của người ở đó còn không ít.
- Cho tôi xem một chút.
Tiếp nhận kính viễn vọng từ trong tay đồng bạn, người đàn ông râu quai nón nhắm nửa con mắt, nhìn về phía cứ điểm của người sống sót kia.
Sau khi quan sát một lúc, thân sắc của anh ta dần dần nghiêm trọng.
- Tường vây cao ít nhất ba thước, binh lính đứng canh gác sau lưng đều là súng thống nhất kiểu dáng. Nhóm người này không dễ đối phó.
Tên anh ta là Eugene, là một lính đánh thuê, thỉnh thoảng cũng sẽ làm một ít công việc của thợ săn tiên thưởng.
Giống như bây giờ.
- Làm sao bây giờ?
Nghe được đồng bạn hỏi thăm, Eugene suy tư một lát nói.
- Trước tiên thương lượng cùng bọn họ một chút là được. Sau tất cả, mục tiêu của chúng ta chỉ có một người, nếu chúng ta có thể tránh xung đột, tất nhiên là tốt nhất.
Mấy người khác cũng đều gật gật đầu, đồng ý chủ ý này.
Nhưng bọn họ cũng không biết chính là, ngay khi bọn họ lén lắc lén nhìn chằm chằm vào trang trại Trường Tồn, cách đó không xa đã có vài người chơi theo dõi bọn họ.
Chèo Thuyền Ở Biên Giới:
- Những người đó làm gì đó.
Thiếu Niên Công Trường Và Gạch:
- Không biết. Nợ Nần To Mắt:
- Lưu dân? Cũng không đúng, tối hôm qua chúng ta không phải trả súng của bọn họ sao?
Chèo Thuyền Ở Biên Giới:
- Ehèm... Có lẽ không phải là một nhóm?
Không phải một nhóm sao?
Nói cách khác...
Là creep?
Ba người chơi nhỏ nhìn nhau, nụ cười trên mặt dân dần không có ý tốt, lại nhìn về phía mấy người kia, giống như nhìn thấy bạc và điểm cống hiến.
Bằng cách nào đó, Eugene đột nhiên cảm thấy một chút lạnh ở sống lưng.
Đúng lúc này, một gã lính đánh thuê dắt chó săn bên cạnh, bỗng nhiên hướng một phương hướng điên cuồng sủa lên.
Lính đánh thuê kia mãnh liệt quay đầu lại, xoay họng súng chỉ về phía bên kia.
- Ai ở đói
Nghe thấy tiếng quát lớn, ba người chơi nhỏ vội vàng giấu ở phía sau hầm trú ẩn.
Nhưng cơ hồ cùng một lúc, một viên đạn đã quét lên sườn đất trước mặt bọn họ.
- Mẹ nó! Ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không chào hỏi đã bắn súng rồi à?
- Kẻ cướp đoạt! Chắc chắn là kẻ cướp đoạt!
- Nụ nội nó! Quản bọn chúng là ai, bọn chúng động tay trước, làm thịt bọn chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận