Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 498: Bị Đám Chó Lập Kế Hoạch Nhầm Vào (2)

Chương 498: Bị Đám Chó Lập Kế Hoạch Nhầm Vào (2)Chương 498: Bị Đám Chó Lập Kế Hoạch Nhầm Vào (2)
Tuy nhiên, đây là một vùng ngoại ô hẻo lánh cách xa thành phố, mật độ hoạt động của biến chủng hệ niêm khuẩn rất thấp, về cơ bản không thể gặp phải loại dị chủng mà chỉ có thể gặp phải ở những khu vực mà biến chủng nấm mốc chất nhờn hoạt động mạnh.
Phương Trường mang theo một cây cung composite cơ khí, đi đến gần quầy lễ tân, lục lọi ngăn kéo một lúc, tìm được một quyển sách có in sơ đồ.
- Lối vào công viên sinh thái ở tầng hầm đầu tiên ở giữa hành lang bên phải của chúng ta, nơi có thang máy vẫn đang hoạt động... Thông tin tương tự được cung cấp bởi Tiến sĩ Ấn Phương.
- Có vẻ như dữ liệu chúng ta tìm thấy từ phòng an ninh rất hữu ích.
Lão Bạch treo xà beng lên khung xương, lấy khẩu súng trường tấn công Liêm đaơ ra khỏi lưng, cười toe toét nói:
- Đi thôi, chúng ta đi qua xem.
Theo bản đồ, công viên sinh thái nằm ở tâng hầm của phòng thí nghiệm, chỉ có thể được đi đến bằng thang máy hay lối thoát hiểm.
Nó có diện tích gần 15 mẫu Anh, có kích thước bằng một sân bóng đá.
Ngay cả sau 200 năm, đèn UV trên trần nhà vẫn sáng.
Tuy nhiên, do thiếu sự chăm sóc, môi trường sinh thái ở đây rõ ràng đã vượt khỏi tâm kiểm soát, và số lượng thực vật lá rộng có ưu thế tuyệt đối, toàn bộ đã trở thành một khu rừng mưa nhiệt đới.
Thay vì chọn thang máy, cả nhóm chọn lối thoát hiểm đáng tin cậy hơn, đi qua hai cổng.
Không khí nóng ẩm ùa vào.
Nhìn những chiếc lá cọ treo lủng lẳng trước chóp mũi, cảnh tượng đáng ngạc nhiên phía trước, Dạ Thập nhị không được thì thâm.
- Môi trường ở đây có được mô phỏng theo một hòn đảo nhiệt đới nào đó không? Tôi thực sự cảm thấy hơi nóng.
- Dù sao nhiệt độ ở đây cũng là ba mươi độ... Lão Bạch mặc áo giáp nặng nề chủ động đi phía trước, liếc nhìn xung quanh.
- Thế mà không có người sống để mắt tới chỗ này?
Đúng lúc này, Dạ Thập đột nhiên khẽ cau mày, liếc mắt nhìn lại phía sau mình.
- Khoan đã, tôi cảm thấy... Có ai đó đang lại gần chúng ta.
Lão Bạch hơi sững sờ.
- Thật hay giả?-
Mặc dù hỏi như vậy, nhưng dù sao Dạ Thập cũng là người có cảm giác mạnh nhất server, sau khi nghe được những lời này, ba người bọn họ lập tức trở nên cảnh giác.
Cuồng Phong thận trọng hỏi.
- Là phía sau hay phía trước.
Dạ Thập cau mày, cố gắng tập trung.
- Hình như đến từ phía sau, nhưng tôi không chắc liệu họ có theo chúng ta vào hay tự đi vào đây hay không.
- Cho dù họ có đi theo chúng ta vào hay không, họ hẳn đã nhận ra rằng chúng ta đã ở đây khi họ nhìn thấy tình hình trong hội trường.
Phương Trường tháo cung hợp chất cơ khí ra khỏi lưng, cho đồng đội một ánh nhìn.
- Chuẩn bị chiến đấu. ...
Đồng thời, hội trường nơi tiểu đội Ngưu Mã trước đó ở lại.
Khoảng hai mươi khách của đất chết đến đây.
Thiết bị của họ thô sơ khác thường, quần áo làm bằng da động vật hầu như không che được cơ thể, họ còn đeo một số đồ trang trí kỳ lạ.
Một số người trong số họ được trang bị súng trường nòng sắt, một số mang súng ngắn trên vai, những người khác mang vũ khí tự chế, hoặc họ không có súng, ngoại trừ một cây gậy bóng chày được buộc bằng dây còn có dao rựa có lưỡi.
- Trên mặt đất có vỏ đạn.
Người đàn ông với hình xăm trên mặt cúi xuống, nhặt một hộp đạn từ dưới đất lên, hơi nheo mắt lại, đứng dậy liếc nhìn xung quanh. - Máu cũng mới...
- Có người đến rồi!
Đánh giá từ thái độ tôn trọng của người khác, hắn là người lãnh đạo ở đây.
Người đàn ông tóc xoăn đứng bên cạnh thì thâm.
- Hình như có người khác đang để mắt tới nơi đây.
Ánh mắt giống như kền kền nhìn chằm chằm vào hành lang trước mặt, người đàn ông có hình xăm trên mặt không nói nhảm, khẳng định.
- Bọn họ vẫn còn ở đây.
- Tìm ra bọn họ.
- Vâng!
Người đàn ông tóc xoăn cung kính nhận lệnh, dẫn anh em của mình đi về hướng hành lang. ...
Trong công viên sinh thái.
Thang máy đi xuống từ từ, sau đó dừng lại ở mặt đất.
Chỉ thấy năm người đàn ông với trang phục của kẻ cướp đoạt bước ra khỏi thang máy với vẻ mặt cảnh giác, đánh giá theo cách họ cầm vũ khí, họ đã sẵn sàng chiến đấu.
Những tiếng bi bo không hiểu ý gì.
Dạ Thập đang nằm sau thảm thực vật tươi tốt, đã đặt sẵn một khẩu súng bắn tỉa, khẽ ra hiệu vê phía Lão Bạch, mím môi nói.
- Tôi không cảm thấy chúng là người tốt... Như thế nào, đánh nhau hay không?
Lão Bạch im lặng một hồi, trong lòng vẫn còn đang cân nhắc.
Mà Phương Trường ở bên cạnh anh ta đã đưa ra phán đoán, rút ra một mũi tên từ phía sau, đặt nó lên dây cung hợp chất cơ khí, đè thấp âm thanh đến mức nhỏ nhất.
- Hai loại khả năng, nếu không phải chạy tới vì lò phản ứng, thì tới vì chúng ta.
Cuồng Phong cách đó không xa dường như cũng nghỉ như thế, tay phải hắn đã câm một thanh phi đao, sẵn sàng di chuyển bất cứ lúc nào. Trong lòng Lão Bạch im lặng, nhìn Diệp Thập ở bên cạnh, tay trái nhẹ nhàng chỉ vào mục tiêu cầm súng trường tự động uy hiếp cao nhất kia.
- Tên kia giao cho cậu.
- Đã nhận.
Nằm trên mặt đất, Dạ Thập ngầm hiểu, ánh mắt nhìn về phía ống ngắm, ngón trỏ đặt trên cò súng, hắn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị khai hỏa.
Tuy nhiên, lúc này, dị biến đột ngột xảy ra.
Tiếng nói chuyện phiếm của bọn cướp đoạt dường như quấy rầy sinh vật trong rừng rậm, chỉ nghe thấy một âm thanh chạy nhanh từ bên cạnh khu rừng rậm rạp về phía thang máy.
- Người nào?!
- Ai ở đói
Năm kẻ cướp đoạt đứng bên cạnh thang máy lập tức nắm chặt vũ khí trong tay, nhưng không ngờ rằng đó hoàn toàn không phải là người.
Trong năm đôi mắt in đầy sự sợ hãi.
Trước khi họ kịp bóp cò, bóng đen dài khoảng bốn mét đã lao ra khỏi khu rừng và lại gần họ trong vòng vài hơi thở.
Móng vuốt giống như lưỡi dao đâm vào ngực, trước khi con mồi thậm chí có thể hét lên, nó đã xé nát người đang cầm khẩu súng ngắn xui xẻo kia làm hao.
- Aaaaahl
- Chết tiệt! Khai hỏa! Khai hỏa...
Tâm trạng sợ hãi ngay lập tức sôi sục.
Kẻ cướp đoạt cầm một khẩu súng trường tự động, phớt lờ người bạn đồng hành bị của mình cắn, bắn điên cuồng vào lưng con quái vật, ngón trỏ gần như cắt đứt cò súng.
- Rống——!
Trên lưng bị bắn đến đau đớn, quái vật phát ra tiếng gầm giận dữ, lại vung ra móng vuốt sắc bén, giống như cắt đậu hũ, trực tiếp cắt đứt eo người đàn ông. Họng súng lấp lóe tia lửa.
Tiếng súng mãnh liệt vang lên trong rừng.
Nhìn vào người khổng lồ cao bốn mét, cái đuôi dày và móng vuốt nhìn thấy mà giật mình, thấy con mồi bị nó xé thành từng mảnh, khuôn mặt của bốn người trong tiểu đội Ngưu Mã hoàn toàn thay đổi.
Móng vuốt tử thần.
Một trong những con thú hung ác nhất trong vùng đất chết theo tài liệu trên trang web chính thức.
Lúc này, Phương Trường cuối cùng cũng hiểu được tại sao không có người sống sót nào để mắt đến đây...
Dạ Thập nuốt nước bọt, đôi mắt đầy hoài nghi.
Nhận thức của hắn thật sự hoàn toàn không biết gì về con quái vật này.
-... Anh còn muốn đánh không? Hắn lo lắng nhìn Lão Bạch, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Lão Bạch nghiến răng nghiến lợi đưa ra quyết định.
- Rút lui trước.
Thừa dịp móng vuốt tử thần không phát hiện ra bọn họ, còn đang hưởng thụ thịt con mồi trên mặt đất, bọn họ có thể trốn thoát qua lối đi an toàn không xa ở phía sau.
Tuy nhiên, đúng lúc này, cửa của lối đi an toàn đột nhiên mở ra, một loạt tiếng bước chân dày đặc từ phía sau họ truyền đến.
Đôi tai của Móng vuốt Tử thần khẽ cử động, khi nghe thấy gì đó, nó ngẩng đầu lên khỏi xác chết của con mồi, đồng tử màu hổ phách của nó hơi co lại, một tiếng rít tàn nhãn phát ra từ dưới hàm răng sắc nhọn.
Nó đang rất hưng phấn!
Lại có con mồi tự đưa đầu tới!
Sắc mặt Lão Bạch và Phương Xương hoàn toàn thay đổi, vị trí của bọn họ khá khó xử, ngay giữa con thú này và đám cướp đoạt...
Cuồng Phong không khỏi mắng to. - Má nói
Bị đám chó lập kế hoạch nhằm vào cmnrl Lão Bạch lập tức đưa ra quyết định, rống to. - Chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận