Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 101: Những người chơi xuất sắc đã bắt đầu kiếm việc làm cho NPC (1)

Chương 101: Những người chơi xuất sắc đã bắt đầu kiếm việc làm cho NPC (1)Chương 101: Những người chơi xuất sắc đã bắt đầu kiếm việc làm cho NPC (1)
Ngôn ngữ khác nhau?
Không thể giao tiếp?
Đối với Sở Quang, đây căn bản không phải là vấn đề.
Là một người quản lý, chỉ cần thông thạo một vài từ đơn giản cơ bản là đủ để đáp ứng nhu cầu của người chơi về các chức năng của trò chơi.
Ví dụ, mua và bán đơn giản nhất có thể học được mà không cần những từ vựng phức tạp.
Vậy làm gì nếu người chơi không thể hiểu họ nói gì?
Trộn nhiều loại lại.
Suy cho cùng, cho dù là một game online thực tế ảo nhập vai hoàn toàn có thật, thì không phải NPC nào cũng có đủ trí tuệ nhân tạo hoàn toàn chân thật.
Điều này rất hợp lý.
Vì vậy, Sở Quang không yêu cầu Hạ Diêm phải học tiếng Trung mà chỉ yêu cầu cô phải thành thạo một vài từ cơ bản và các mẫu câu cố định.
Tuy nhiên, điều mà anh không ngờ là yêu cầu mà anh đặt ra đã quá thấp, vậy mà biểu hiện của người trước mặt này vẫn không muốn làm theo.
"... Với những khách hàng đến cửa hàng, hãy nói 'Xin chào, tôi là Hạ Diêm bà chủ của cửa hàng vũ khí, tôi có thể giúp gì cho bạn và khi cô nghe thấy 'Tôi muốn mua thứ gì đó, hãy chỉ vào menu và trả lời "Hãy tự tìm kiếm', khi nghe được câu 'tôi muốn bảo dưỡng súng ống thì đưa tay ra và trả lời 'đưa đây?"
Cái quái gì đây?
Cầm tờ giấy trên tay, Hạ Diêm nhìn Sở Quang đang ngồi trên ghế, vẻ mặt ủ rũ cầu xin giúp đỡ.
Mặc dù đã đánh dấu cách phát âm của từng từ nhưng cô vẫn chưa thể quen với cách phát âm kỳ lạ này. Mặc dù nó thực sự giống với ngôn ngữ của con người.
Nhận thấy Hạ Diêm đang nhìn mình, Sở Quang rời mắt khỏi màn hình máy tính và quay đầu nhìn về phía cô.
"Học xong chưa?”
Hạ Diêm: "Chưa..."
Sở Quang: "Vậy tại sao cô lại nhìn tôi, tiếp tục học đi."
Hạ Diêm: "..."
Trong nháy mắt, cô chợt cảm thấy công việc sinh con có vẻ dễ dàng hơn, nhưng không hiểu sao người này lại không hề có hứng thú với cô.
Cô rất xấu sao?
Không đến mức vậy.
Uất ức nhéo nhéo mái tóc đỏ rực của mình, Hạ Diêm vẫn rất tự tin với diện mạo của mình, ví dụ như đội trưởng đã theo đuổi cô một thời gian.
Chẳng qua là cô không vừa ý mà thôi.
Cuộc sống của lính đánh thuê quá khó khăn, mỗi ngày cô đều phải đối mặt với sự đe dọa của cái chết, ước mơ của cô là từ nay có thể đến thành phố Boulder và sống cuộc sống của một người phu nhân giàu có.
Thật ra nghĩ lại cũng không phải là không được.
Nếu một ngày nhận được nhiệm vụ hộ tống một nhân vật lớn, biết đâu câu chuyện mỹ nhân cứu anh hùng trong tiểu thuyết sẽ xảy ra?
Chỉ tiếc rằng, đừng nói đến việc hộ tống các nhân vật lớn, nhiệm vụ của một tiểu đội ở hai vòng biên giới thậm chí còn không đến lượt, chỉ có thể đi đến rừng núi hoang dã này để mở " đui hộp mù."
Còn hiện tại...
Cuộc sống trong mơ của cô thậm chí còn nhiều hơn thế.
Ai muốn một người què?
Hơn nữa cô còn là một kẻ tàn tật đã bị bắt bởi những kẻ man rợ... Ngay khi Hạ Diêm cảm thấy buồn phiền về số phận của mình, bên cạnh cô truyền tới một tiếng ho nhẹ.
"Biểu hiện của cô trầm xuống một chút."
"A...?"
Vẻ mặt Hạ Diêm ngơ ngác.
Quả nhiên là không tập trung.
Nhìn thấy phản ứng theo bản năng của cô, Sở Quang đang ngồi trên ghế không nói nên lời.
Thở dài, anh dừng lại một lúc, sắc mặt không thay đổi nói.
"Thời gian bắt đầu từ bây giờ, hai giờ nữa tôi sẽ kiểm tra cô một lần."
"Nếu vẫn không có gì tiến triển gì, có lẽ nông trường Brown bên cạnh sẽ thích hợp với cô hơn, chỗ đó đang cần nông nô."
"Vừa đúng lúc tôi cũng có thể kiếm tiền ”...
Bây giờ là mùa đông, nông trường Brown cũng không cần nông nô, thay vào đó cuối tháng sẽ giảm biên chế một số lão già không làm được việc kia, chặt cánh tay hay chặt chân thứ phế phẩm.
Lính đánh thuê chân què quặt, có cho cũng không ai muốn.
Đối với việc thèm muốn sắc đẹp thì càng vô nghĩa hơn. Ngay cả người giàu có ở phố Bethe cũng có thể mua được một bản sao có khuôn mặt thanh tú đến mức ngay cả một ngôi sao cũng phải ghen tị, và một tâm hồn thô tục và man rợ có thể đáng giá mấy đồng tiền đâu?
Nơi này chính là đất hoang.
Bán xong tên này, Sở Quang mới thản nhiên nói.
Hù dọa cô một chút, cho cô một ít động lực.
Cho dù người này ngốc đến mức không nhớ nổi mấy trang dòng chữ này, anh cũng sẽ không bán cô đi làm nô lệ.
Cùng lắm là ném cô ra khỏi đây. Thật ra trong khoảng thời gian này tiếp xúc, Sở Quang thấy người này cũng khá thú vị, thật dễ nói chuyện, tùy tiện uy hiếp hai câu thì lập tức kinh sợ, ngoan ngoãn ở đẳng sau.
Thật sự tội gì mà phải khổ như thế?
Sở Quang lắc đầu, tiếp tục lướt web. Vừa rồi anh phát hiện ra rằng tài khoản Steam của mình vẫn còn sử dụng được, vừa hay có thể giết thời gian...
Bạn cần đăng nhập để bình luận