Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 629: Đây là một dấu hiệu tốt! (1)

Chương 629: Đây là một dấu hiệu tốt! (1)Chương 629: Đây là một dấu hiệu tốt! (1)
- Có phải nơi ddaay không?
Đây là lần thứ hai mươi trong ngày, Tịch Nhĩ liên tục xác nhận địa chỉ trên mảnh giấy, tự nhủ mình không đến nhầm chỗ.
Trước mặt anh ta lúc này là một mặt tiền đang trong quá trình cải tạo, tiếng cưa gỗ và tiếng búa đập vang lên từ bên trong.
Nhìn thế nào thì nơi này cũng không giống một nhà trọ.
- Ở đây có người tên Từ Thuận không?
- Không có, không có, anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây?
Người đàn ông đang làm đồ gỗ ở cửa trả lời một cách mất kiên nhẫn.
Tịch Nhĩ vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi.
- Có phải ở đây không?
- Vậy thì chủ nhân ở đây là ai? Tôi có một khách hàng quan trọng, đã điền địa chỉ vào đây, tôi phải tìm cách tìm ra anh ta.
- Chuyện này liên quan gì đến tôi?
Người thợ mộc đó nói mà không thèm ngẩng đầu lên.
- Chủ nhân ở đây đã ra ngoài, phải đến tối mới về, nếu anh muốn tìm anh ta thì cứ đợi đi.
Trước khi trời tối...
Buổi trưa là trước khi trời tối, buổi chiều cũng vậy, chỉ vì câu nói vớ vẩn này mà anh ta đã đứng đây cả một ngày trời!
Bây giờ nhìn trời đã tối rồi, tên này còn nói với mình là trước khi trời tối!
Đúng lúc Tịch Nhĩ sắp bỏ cuộc thì bóng người từ xa đi tới, trong nháy mắt đã xua tan sự hối tiếc và thất vọng trên khuôn mặt anh ta.
Như thể phát hiện ra chiếc túi tiền rơi trên đất, Tịch Nhĩ vui mừng hét lớn.
- Này! Từ Thuận tiên sinhI Vừa hét, anh ta vừa vẫy tay ra hiệu cho đối phương biết mình đang ở đây.
- Người quen của anh à?
Thư Vũ bất ngờ nhìn người cảnh vệ bên cạnh.
Từ Thuận tỏ ra vẻ bất lực.
- Dân tị nạn ở nơi trú ẩn đã ký gửi đồ ở chỗ anh ta, ký tên là tên tôi.
Thư Vũ xoa cằm, gật đầu như có điều suy nghĩ.
- Thì ra là vậy.
- Xem ra là có kết quả rồi.
Chưa đợi cả nhóm đi đến cửa, Tịch Nhĩ đã chủ động tiến lên, nở nụ cười rạng rỡ trên môi, nói.
- Bạn tôi ơi, cuối cùng anh cũng đã trở về!
Chưa đợi Tịch Nhĩ nói hết lời xã giao, Từ Thuận đã lập tức hỏi.
- Đồ đã bán được chưa?
- Bán rồi!
Không hề để ý đến việc lời nói của mình bị cắt ngang, Tịch Nhĩ tiếp tục nói một cách phấn khích.
- Khách hàng của tôi rất thích... ừm, tác phẩm nghệ thuật của anh. Và anh ấy còn nói rằng, nếu còn nữa thì anh ấy muốn mua thêm một ít về để sưu tầm. Tôi nhớ là anh có một túi lớn mà? Nếu anh chưa tìm được người mua thì cứ bán cho tôi đi.
Nhìn phụ đề, người chơi bỗng sáng mắt.
Đặc biệt là Dạ Thập, hai mắt sáng rực.
- Chết tiệt, đúng là viên chip đạo!
Bán!
Nhất định phải bán cho anh ta!
Biểu cảm của Lão Bạch rất tinh tế.
- Xem ra ở vùng đất chết cũng có người biết thưởng thức. Cuồng Phong khẽ ho một tiếng rồi nói: -.. Dù sao thì cũng đã bán được
Phương Trường gật đầu: - Hơn nữa giá cả cũng không tệ, coi như là có thể báo cáo với Đằng Đằng rồi.
Nói thật, trước đó hỏi một vòng trên thị trường thì chẳng ai thèm, cơ bản là họ đã không còn nhiều hy vọng nữa rồi.
Kết quả là không ngờ rằng sau khi trở về từ chợ việc làm, tình hình lại có bước ngoặt?
Quả nhiên, vẫn có người biết hàng.
Cuồng Phong cố gắng phân tích một cách lý trí, kiểu váy dạ hội dài lê thê như vậy, chắc chắn không phải là thứ mà lính đánh thuê mua về để mặc.
Dân thường không có khả năng chỉ trả, có thể bỏ qua trực tiếp.
Có thể trả được nhiều tiền như vậy, hẳn là quý tộc trong thành nội.
Bất kể bán cho ai, Phương Trường nhận lấy túi tiền từ tay Tịch Nhĩ, đếm số tiền bên trong, tổng cộng là 480 viên chip.
Tịch Nhĩ đã trừ đi hai phần của mình - tổng cộng là 120 viên chip.
Còn tên này có lén lút nâng giá lên để bán được nhiều hơn một chút hay không thì đó là bản lĩnh của hắn, hai bên đã thỏa thuận chỉ chia nhau theo giá niêm yết.
Còn lại ba chiếc váy dạ hội, tất dài thì khá nhiều, khoảng hai mươi đôi.
Theo giá một chiếc váy 500 viên chip, một đôi tất 100 viên chip, những bộ quần áo này thực sự đã bán được với - giá trên trời - là 3500 viên chip.
Ngay cả Thư Vũ đứng bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc lè lưỡi.
Tuyệt vời.
Chỉ một vụ mua bán này thôi cũng đủ để đóng tiền thuê nhà trong 4 tháng rồi!
Tất nhiên, điều mà người chơi nghĩ đến là bộ xương ngoài và các thiết bị khác trên giá.
Trong số 3500 viên chip này có một nửa là của họ, tính cả số tiền kiếm được trước đó, họ đã có thể gom được số tiền khổng lồ 2000 viên chip.
Đổi ra bạc chỉ được 1000. nhưng nếu mua bộ xương ngoài KV - 1 hoặc các thiết bị khác mang về bán cho những người chơi khác thì không chỉ có 1000 bạc thôi đâu. Máy đào mỏ loại I bán 2000 bạc, KV - 1 không giới hạn cấp độ bán 1000 bạc thì không quá đáng chứ?
Ba chiếc KV - 1 trị giá 1800 viên chip, bán được 3000 bạc, đúng là lời to rồi còn gì!
Tất nhiên, đây chỉ là ví dụ, những thứ kiếm được nhiều hơn KV - 1 thì nhiều vô kể, không ít thứ ở Thành Cự Thạch là những thứ mà cửa hàng tiền đồn không có.
Phương Trường định sau khi thoát khỏi trò chơi sẽ lập tức lên trang web chính thức để mở một bài đăng, vừa làm người mua hàng vừa làm người bán trước, tiện thể hỏi Đằng Đằng phu nhân xem có muốn mua gì không.
- Khoan đã, tại sao lại là 3500 viên chip?
Sau khi nghe Từ Thuận kể lại cuộc thương lượng, Tịch Nhĩ trợn mắt nhìn chằm chằm vào mấy người dân tị nạn trước mặt, tức giận nói.
- Các người có quên là còn phải chia cho tôi hai phần à?
- Đó là ký gửi, bạn tôi ơi, bây giờ không phải rồi, Phương Trường đang vẽ nên bản đồ kinh doanh trong đầu nên không có thời gian để ý đến anh ta, dùng những từ mới học được xen lẫn tiếng Hán để nói cho qua.
- Nếu anh muốn mua thì cứ việc.
- Bỏ tiền ra.
Từ Thuận dịch lại câu nói này.
Nhưng thực ra điều này hoàn toàn là thừa.
Mặc dù chỉ nghe hiểu được vài từ, Tịch Nhĩ cũng lập tức hiểu được ý của những tên này.
Ghê tởm!
Lũ chuột đất tham lam này!
Mặc dù đau lòng như thể máu đang nhỏ giọt, nhưng Tịch Nhĩ vẫn móc túi tiền ra, đau đớn nhét vào tay Phương Trường.
- Đây là toàn bộ tiền mặt trong cửa hàng của tôi... Tổng cộng là 3500 viên chip.
Dạ Thập quay đầu nhìn về phía Cuông Phong.
- Anh có tin không? Tiền mặt trong cửa hàng của anh ta lại là số nguyên. Cuồng Phong nhìn cậu ta một cách kỳ lạ.
- Anh chơi game còn để ý đến những chỉ tiết như thế này sao?
Dạ Thập: - Không, chỉ thấy AI của trò chơi này, nhìn thẳng vào mắt nói dối trông rất thật.
Cuồng Phong: -...
Không khách sáo gì với thương nhân gian xảo, Phương Trường không chút do dự nhận lấy túi tiền từ tay Tịch Nhĩ, cẩn thận đếm hai lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì cất vào thắt lưng.
Trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, Phương Trường nói bằng giọng vui vẻ.
- Rất vui vì anh có thể đánh giá cao nghệ thuật của chúng tôi.
- Đồ đạc ở trong nhà, mời các anh theo chúng tôi.
Vì nghệ thuật!
Tịch Nhĩ đầy bụng bực tức đi theo bước chân của anh ta, đi vào cửa hàng đang trong quá trình cải tạo.
Mặc dù quá trình này đầy trắc trở, nhưng cuối cùng anh ta cũng có được thứ mình muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận