Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 301: Trừng phạt chiến tranh (3)

Chương 301: Trừng phạt chiến tranh (3)Chương 301: Trừng phạt chiến tranh (3)
- Nói cho tôi biết, khi tôi bị kẻ cướp đoạt ném vào ngục tối, ông ta đã ở đâu? Ông ta cho tới bây giờ chưa từng bảo hộ ai, trong mắt ông ta cho tới bây giờ chỉ có mình, khi chúng tôi cần ông ta, ông ta thậm chí còn chưa từng bước ra khỏi lâu đài của mình một bước.
- Ngay từ đầu, Quỷ Hút Máu đã sống trong tòa thành kia, cùng người của Huyết Thủ gia tộc là một bọn! Ông ta đã sử dụng thành quả lao động của chúng ta để tôn vinh những kẻ cướp đoạt, và thậm chí giúp những nhân vật phản diện hút máu và thịt của chúng ta! Ông nghĩ tôi đang đùa à? Ngay hôm qua, Quỷ Hút Máu lại viết một phong thư, đưa đến chỗ Huyết Thủ gia tộc, mưu toan khiêu khích đám côn đồ kia cướp đoạt hàng xóm của chúng tai
Nói xong, Triệu Thử lấy ra một phong thư từ trong ngực, giơ nó lên cao.
- Muốn tôi đọc cho các anh nghe không?
Nghe được câu này, lão Walter mở to hai mắt.
Trên mặt những cảnh vệ trẻ tuổi bên cạnh cũng nhao nhao lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Lão trấn trưởng cùng người Huyết Thủ gia tộc là một nhóm?
Thật hay giả?!
Nhìn ánh mắt dao động của cảnh vệ xung quanh, trước trán đội trưởng cảnh vệ đổ mồ hôi.
Phản ứng đầu tiên của anh ta là, những lời mê hoặc lòng người này, tuyệt đối không phải là người mà ngay cả chữ cũng không biết này tự mình nghĩ ra.
Chắc ai đó đã dạy anh ta.
Nếu như cứ để cho tên này nói tiếp, trận này chỉ sợ không cần đánh cũng đã thua.
Là dòng chính của trấn trưởng, đồng thời cũng là người có được lợi ích. Cho dù đúng hay sai, lập trường của đội trưởng bảo vệ đều nên kiên quyết, anh phải đứng về phía trấn trưởng.
Huống chỉ tình huống thật ra cũng không có tệ như vậy, đối diện mặc dù có mấy chục người, nhưng người sống sót trên phố Bethe cũng có hơn trăm hộ. Hiện tại kho vũ khí đã mở ra, chỉ cần lão Charlie bên kia động viên những người sống sót trong trấn, đánh nhau chưa chắc đã thua.
Nhanh chóng phán đoán, nhìn Triệu Thử đã bắt đầu đọc to nội dung lá thư, đội trưởng cảnh vệ lịch lãm quát.
- Khai hỏa
Tuy nhiên, tiếng súng không vang lên và không ai phản ứng với mệnh lệnh của anh ta.
Nghe nội dung gần như nịnh nọt và lấy lòng trong phong thư kia, không chỉ những cảnh vệ trẻ tuổi kia, ngay cả lão Walter cũng lâm vào yên lặng, nhìn chằm chằm súng săn trong tay thật lâu không nói.
Đội trưởng bảo vệ cắn răng, hai mắt phun ra lửa giận.
Anh ta không chờ đợi nữa, cầm lấy súng trường trong tay, nhắm vào người đàn ông quê mùa cách đó 150 mét đang giả vờ đọc thư, bóp cò.
Bai
Xoet...
Viên đạn đầu tiên bay qua sát mặt Triệu Thử, ghim vào đống tuyết phía sau, Triệu Thử sợ tới mức lập tức nhào sang một bên, giấu ở phía sau đống đổ nát xe bị tuyết lớn chôn vùi.
Lão Walter biến sắc, hoảng sợ nhìn đội trưởng đội cảnh vệ kéo nòng súng tiếp tục bắn, thất thanh nói.
- Anh điên à!?
Đội trưởng đội cảnh vệ hung tợn trừng mắt nhìn ông ta một cái, tiếp theo trừng mắt nhìn đám cảnh vệ co rúm lại phía sau hầm trú ẩn.
- Khách khí cái gì với đám cướp đoạt! Nếu các cậu không muốn chết thì bắn cho tôi!
Bên kia đường, nhìn vết đạn rơi cách đó không xa, người chơi chẳng những không chút hoảng hốt, ngược lại còn hưng phấn la hét.
- Lão đại! Đối diện đã nổ súng!
- Đừng nói nhảm với bọn họ nữa, chúng tôi tiến lên đi.
- Xông vào bọn họ. Tuy rằng có chút khác biệt với kế hoạch, nhưng nếu đối diện đã nổ súng.
Sở Quang không do dự, nhìn về phía Muỗi cách đó không xa, trong tâm mắt chờ mong đã lâu của cu cậu, vung tay phải về phía trước một chút.
- Đánh!
- Được rồi!
Nhận được mệnh lệnh nổ súng, Muỗi cho người chơi mới một ánh mắt mới, người đó hưng phấn há miệng hô to - Fire In The Hole!
Nòng pháp sớm đã được thiết lập xong, người chơi mới hệ sức mạnh kia, lập tức đốt ngòi nổ phía sau thiết pháo, sau đó bịt lỗ tai lại.
—-I
Ánh lửa cùng khói trắng phun ra, đạn pháo như sấm sét vẽ ra parabol trên không trung, đập vào cửa bắc phố Bethe.
- Oanhl
Nương theo khói trắng nồng đậm cùng hoa lửa tứ tán, cánh cửa gỗ kia giống như bị sét đánh, ầm ầm nổ tung.
Đội trưởng cảnh vệ lúc trước đứng ở phía sau hầm trú ẩn nổ súng, nhất thời bị dọa đến mức lui về phía sau hầm trú ẩn.
Lúc này, xa xa đường phố truyền đến tiếng còi, ngay sau đó là tiếng kêu giết chóc chấn thiên, như sóng biển cuồn cuộn đánh về phía trận địa phòng ngự.
- Nổ súng! Lên hết cho tôi!
Y nổi giận gầm lên chỉ huy cảnh vệ bên cạnh đánh trả, nhưng căn bản không ai để ý tới y.
Sĩ khí vốn đã sa sút, bị tiếng pháo kia nổ tung nát bấy, nghe tiếng còi bén nhọn cùng hô giết, đừng nói thò đầu ra bắn, không có bỏ lại công sự chạy trốn cũng đã rất dũng cảm rồi.
Thấy những lính canh khác đã bị dọa vỡ gan, lão Walter không khỏi nhớ tới chuyện đã xảy ra rất lâu trước.
Một đoạn thời gian dài trước đây, khi ông còn trẻ, phố Bethe đã bị những kẻ cướp đoạt của Huyết Thủ Gia tộc cướp bóc. Vào thời điểm đó, lực lượng bảo vệ có 12 người, 10 người bị giết chết, chỉ có hai người sống sót.
Điều gì sẽ xảy ra với các thợ săn trong thị trấn?
Những người này là ngoan nhân ngay cả hang ổ của Huyết Thủ gia tộc cũng san bằng, san bằng bọn họ chỉ sợ cũng chỉ là một chuyện nho nhỏ.
Huống hồ...
Lão Walter vừa rồi nhận ra người hạ lệnh công kích, là lúc trước ở phố Bethe một đoạn thời gian, sau đó lại gia nhập áo khoác màu xanh không rõ.
Nếu như những người này là đi ra từ nơi trú ẩn, ngược lại cũng không nhất định sẽ làm khó những người đáng thương như bọn họ.
- Đầu hàng đi. Viện quân đến bây giờ còn chưa tới, có lẽ đã sẽ không tới. Chúng tôtai chỉ có 11 người ở đây, không thể là đối thủ của họ.
Lão Walter buông khẩu súng xuống.
Nhìn đội trưởng đội bảo vệ đang quay họng súng về phía mình, ông thở dài.
- Hà tất làm gì? Thừa dịp hiện tại hai bên cũng không có người chết, bọn họ có lẽ sẽ đối đãi không quá tệ với tù binh chiến tranh.
Sắc mặt đội trưởng cảnh vệ trắng bệch, ngón tay run rẩy.
- Đừng ép tôi.
Lão Walter đưa tay cầm nòng súng của anh ta, không nhúc nhích, nghiêm túc nhìn anh ấy.
- Nếu anh nhất định phải đánh, vậy thì nổ súng đi.
- Hôm nay sẽ chết rất nhiều người, đi ở phía trước cũng không phải chuyện xấu.
Nhìn thần sắc đội trưởng cảnh vệ từ hung ác biến thành cứng ngắc, lại từ cứng ngắc biến thành tuyệt vọng, lão Walter thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi lấy súng trường từ trong tay đang run rẩy của anh ta xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận