Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 275: Đó là công lý (2)

Chương 275: Đó là công lý (2)Chương 275: Đó là công lý (2)
Người chơi trên diễn đàn, bất kể là người chơi chiến đấu chuyên nghiệp hay người chơi sinh hoạt chuyên nghiệp đều xuất sắc như vậy.
Nhìn những đám rau hẹ này phát triển mạnh mẽ, trong lòng Sở Quang tràn ngập niềm vui của một người cha.
Thật tuyệt vời. ...
Đêm qua tuyết rơi.
Sáng sớm hôm sau, mặt đất lại có tuyết dày.
Cửa đông căn cứ tiền đồn, ba ông lão mặc quần áo da thú, bộ dáng thoạt nhìn ước chừng bốn năm mươi tuổi đứng bồi hồi ở cửa, dường như muốn tới, nhưng lại không dám đến quá gần.
Cảm giác bọn họ hình như có chuyện gì, Sở Quang liền gọi bọn họ lại.
- Các ông làm gì ở đây?
Sợ mạo phạm người cai trị này, ông già nơm nớp lo sợ cúi đầu nói.
- Đại nhân, chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn xem các người có chỗ nào cần giúp đỡ không?
- Chúng tôi muốn tìm chút việc để làm.
- Chúng tôi già rồi, không đuổi kịp con mồi, nhưng một ít công việc dọn đồ, sửa nhà, may vá vẫn có thể làm được.
Tìm việc làm?!
Trong lòng Sở Quang khẽ động, mở miệng nói.
- Tuyết đọng trên đường tiền đồn cần phải quét sạch, mỗi người một ngày 2 bạc, nếu các ông muốn làm công việc này, đi tìm Lư Tạp!
Kho bãi và kho thóc đã được giao cho người quản lý kho mới được huấn luyện, lão Lư Tạp là người lãnh đạo của bọn họ, phụ trách trao đổi với các NPC khác, bao gồm giao thương với những người sống sót trên phố Bethe, bao gồm truyền đạt ý chỉ của các đối lưu căn cứ tiền đồn. Thân phận có chút tương tự quản gia.
Ba lão già sau khi nghe Sở Quang nói, ánh mắt nhất thời sáng lên.
Hai bạc, có thể đổi hai ký khoai sừng dê.
Cùng với ba người, đó là sáu ký khoai sừng dê.
Mức lương thấp như vậy nhất định là không có người chơi nguyện ý làm, dù sao lương theo giờ của người chơi ít nhất cũng trên 1 bạc, thấp thì không đáng.
Nhưng đối với những người lưu vong, mức lương này đã rất cao.
- Cảm ơn đại nhân.
- Cảm ơn sự hào phóng của ngài.
- Yên tâm giao cho chúng tôi là được rồi.
Nhà kho có chổi làm bằng cành gỗ, còn có chổi và xẻng dùng để xúc tuyết, đem tuyết đọng lên xe đẩy, đẩy ra ngoài căn cứ tiền đồn đổ xuống là được.
Chẳng qua, ngoại trừ xe đẩy ra, những lưu dân này cũng không dùng dụng cụ trong kho hàng, mà là trở về thôn mang theo dụng cụ làm việc của mình, hăng hái mười phần ở trong doanh địa bận rộn.
Sở Quang phân phó Tiểu Thất quan sát bọn họ một chút, sau đó không quản chuyện này nữa, một mình đi đến khu công nghiệp.
Khi đi vào khu công nghiệp, Sở Quang phát hiện hai người chơi nhỏ WC Thật Sự Có Muỗi và Á Nhi Tôi Muốn Lên Nhà Vệ Sinh, đang đứng ở cửa túp lầu của Đằng Đằng, vừa dùng thước đo, vừa khua tay múa chân trao đổi cái gì đó.
Xuất phát từ tò mò, Sở Quang đi tới hỏi.
- Các cậu đang làm cái gì vậy?
Nghe thấy giọng nói của người quản lý, hai người lập tức dừng công việc trên tay, hưng phấn nói.
- Thưa quản lý, chúng tôi đang thiết kế nồi hơi.
- Đúng vậy! Đây là công việc mới mà nhà máy thép của chúng tôi nhận được.
- Cũng là công việc mới của Địa Tinh khoa học kỹ thuật. Động cơ hơi nước.
Dường như vài giờ trước họ đã thảo luận trên diễn đàn, không nghĩ rằng nó đã được sử dụng nhanh như vậy.
Hiệu quả là khá cao.
- Các cậu định làm gì? Đốt củi?
Á Nhi Tôi Muốn Lên Nhà Vệ Sinh:
- Củi không đủ mãnh liệt, kế hoạch ban đầu của chúng tôi là bắt chước máy phát điện mà ngài mua được, làm một cái máy chế khí hóa gỗ! Trong khi đun sôi nồi hơi, nhiệt được tạo ra bởi nồi hơi cũng có thể được sử dụng để khí hóa gỗ.
WC Thực Sự Có Con Muỗi:
- Trên thực tế, tôi đã có ý định sử dụng biomass (*) ngay từ đầu, bể tự hoại của chúng tôi chất đây phân, nhưng điều đó là một chút khó khăn để thu thập, và nhiệt trong đống phân mùa đông dường như không đủ, chỉ có thể chờ đợi cho đến đầu mùa xuân tới để nghiên cứu!
(*Được dịch từ tiếng Anh-Sinh khối, trong bối cảnh sản xuất năng lượng, là vật chất từ các sinh vật sống gần đây được sử dụng để sản xuất năng lượng sinh học. Các ví dụ bao gồm gỗ, tàn dư gỗ, cây năng lượng, tàn dư nông nghiệp bao gồm rơm rạ và chất thải hữu cơ từ ngành công nghiệp và hộ gia đình. )
Sở Quang:
- Ừ, các cậu cân nhắc đi!
Tốc độ dệt sợi của con người quá chậm.
Căn cứ tiền đồn cũng không có nhân lực khổng lồ như vậy, kén bướm đêm ma quỷ ở ngoài nhà kho đã chất thành núi nhỏ, không có chuyện ngoài ý muốn rất nhanh sẽ chất đống ngọn núi thứ hai.
Nếu có thể phát triển ngành dệt may trước đầu xuân năm sau, khả năng phòng ngự của người chơi không chỉ có thể tăng lên một bậc, tiền đồn cũng có thể mượn việc buôn bán vải tơ ma quỷ kiếm được một khoản lớn ngoại tệ, cũng dùng ngoại tệ kiếm được phát triển ngành công nghiệp tiên tiến hơn. Vừa rồi, trong doanh trại lưu dân có thể tuyển được nữ công nhân, đến lúc đó đem nhà máy dệt bố trí ở cửa đông, sau này một mảnh chính là khu công nghiệp nhẹ.
Đi ngang qua bên cạnh nhà máy sắt thép, Sở Quang nhìn thấy Ốc Đức Cước Khí Thùy Lai Văn.
Thay vì suy nghĩ về động cơ hơi nước với những người bạn tốt của mình, người anh em này đã sử dụng xe đẩy của mình để đẩy một lon sắt lớn màu đỏ, chạy ra khỏi nhà máy và lăn nó vào một đống tuyết.
- Xoẹt xẹt! Từng tiếng Vang lên.
Sương mù màu trắng toát ra, bình sắt đỏ nóng trong nháy mắt nguội lạnh xuống, mà đóng tuyết kia cũng hóa tan hơn phân nửa, biến thành nước bốc lên hơi nóng.
- Đây là cái gì?
Nhìn anh trai Lai Văn đem tuyết tưới lên bình sắt lớn, Sở Quang tò mò hỏi.
Anh trai Lai Văn quay đầu lại, cười nói.
- Pháo 107mm, đại nhân!
- Cái gì?
Sở Quang nhìn chằm chằm đồ chơi này trong chốc lát, nhịn không được hỏi.
-... Cậu gọi món này là pháo?
- Xem như vậy đi, tuy rằng nó chỉ là một nòng pháo.
Lai Văn cười hắc hắc nói tiếp:
- Công nghệ dập còn cân một chút ngân sách, mà chúng tôi đã tiêu quá nhiều, chỉ có thể tiếp nhận chút công việc mới ứng phó khẩn cấp trước.
- Vừa lúc Địa Tinh khoa học kỹ thuật đặt hàng. Anh Muỗi nói, lớn chính là chính nghĩa, chính nghĩa chính là nổ tung, muốn chúng tôi giúp anh ấy làm ra một nòng pháo đủ to lớn. Cho dù là nòng pháo đúc cũng được, rãnh nòng anh ấy sẽ tự mình nghĩ biện pháp mài, chà xát không được thì thôi. Tôi suy nghĩ công việc này cũng không phải quá khó khăn, liền cho anh tay một cây... Hắc hắc, 200 bạc cho một đơn hàng.
Sở Quang trong lúc nhất thời cũng không biết nên chửi bới như thế nào. Nhưng... Cái thứ này hẳn là đáng tin cậy hơn tên lửa chứ? Có lẽ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận