Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 222: Ấn ký máu [Ngày hôm đó, tôi sống sót] (1)

Chương 222: Ấn ký máu [Ngày hôm đó, tôi sống sót] (1)Chương 222: Ấn ký máu [Ngày hôm đó, tôi sống sót] (1)
Công viên đất ngập nước Lăng Hồ.
Bên cạnh dòng sông vô danh, được bao quanh bởi đất và thân cây bị đốt cháy.
Ngọn lửa trước đó đã được dập tắt, ngọn đuốc được bao quanh bởi một khu đất trống, bao quanh hai mươi chín tù nhân đang ủ rũ ở giữa.
Thời gian bây giờ đã là sau nửa đêm, một vài giờ nữa sẽ đến bình minh.
Dạ Thập canh giữ bên cạnh ngáp một cái, nhìn vê phía lão Bạch.
- Quản lý đại nhân phải bao lâu mới trở về?
- Không biết.
- Cuông Phong đâu?
Phương Trường dùng cằm chỉ vào một nửa lò nung bên bờ sông.
- Buổi chiều cậu ấy còn có lớp học, ngủ thiếp ở đó.
Trò chơi này offline thật ra rất thuận tiện, ngoại trừ an toàn logon ở điểm phục sinh ra, bất kỳ cảnh nào chỉ cần mất đi ý thức đều có thể ngắt kết nối.
Bao gồm không giới hạn ở việc bị đánh ngất xỉu, hoặc ngủ bình thường.
Chẳng qua phương thức này không có cách nào bảo tồn tiến độ trình tự gen được.
Nghe được Cuồng Phong lại có thể lên lớp, Dạ Thập nghi hoặc hỏi.
- Không phải đã gửi Power Point cho người trợ giảng rồi sao?
- Không biết, có thể là không bỏ được học trò của cậu ấy đi, dù sao đoàn chiến cũng đánh xong, tôi thấy cậu ấy mất hồn mất vía, dứt khoát bảo cậu ấy logout trước đi. Chờ cậu ấy thức dậy, vẫn còn đang ở đây với chúng ta.
Là người chơi dà dặn nhất, sớm nhất trong đội Ngưu Mã, lão Bạch đại khái là người tiếp xúc với Cuồng Phong lâu nhất, cũng là người hiểu rõ hắn trong nhóm nhất.
- .. Đừng nhìn Cuồng Phong bình thường mỗi ngày trong nhóm cùng các cậu khoe khoang trang bức, thật ra trong hiện thực là một người rất thành thật, là người làm việc rất chuyên nghiệp, ngoại trừ trò chơi thì không có sở thích nào khác. Dạ Thập ha ha một tiếng.
- Thành thật thì không nhìn ra, trang bức ngược lại có.
Lão Bạch cười nói.
- Ha ha, thừa dịp cậu ấy không online, cứ nói xấu đi.
Dạ Thập:
- Lại nói... Nhân vật trò chơi sau khi offline, bất kể làm thế nào cũng không phản ứng?
- Đại khái là vậy, cho nên đăng xuất ở khu vực không an toàn thật ra rất nguy hiểm, nếu như không có ai nhìn.
Phương Trường liếc mắt nhìn Dạ Thập một cái.
- Anh muốn làm gì?
Ánh mắt Dạ Thập đảo nhanh.
- Không muốn làm gì, chính là đang suy nghĩ. Nếu tất cả chúng ta đều offline, NPC có thể làm bất cứ điều gì với chúng ta trong khoang nuôi dưỡng hay không?
Nghe được lời này, lão Bạch và Phương Trường đều bị nước bọt làm sặc.
- Phốc.
- Khụ! Được rồi, cậu đừng sử dùng tư tưởng bẩn thiểu của bản thân đi phỏng đoán người khác. Hơn nữa, sự suy đoán vô cớ này không có ý nghĩa gì cả, cậu không có bằng chứng, cũng không có bằng chứng gì để ngụy tạo.
- Các câu hỏi tương tự như người ngoài hành tinh không giới hạn có ở bên cạnh chúng ta? Hay thế giới của chúng ta thực sự là một trò chơi? Khoa học mà chúng ta biết vẫn còn ở ngoài tầm nhìn' của chúng ta? Sự nghi ngờ vô hạn hoàn toàn là tự tìm kiếm những rắc rối, trừ khi cậu có thể tìm thấy bằng chứng đáng tin cậy.
- Cái gì gọi là bẩn thỉu! Anh không tò mò à? Nếu không bây giờ canh gác làm gì, ngẩn người? Hơn nữa giọng điệu thuyết giáo này sao càng ngày càng giống Cuồng Phong.
Dạ Thập im lặng trợn trắng mắt.
Phương Trường nhún vai.
- Không có, chỉ cảm thấy người nghĩ đến vấn đề này rất có vấn đề trong đầu. Lão Bạch đồng ý gật đầu, còn bổ sung một đao.
- Đúng vậy, hơn nữa tôi cảm thấy hẳn là không có ai muốn làm gì thân thể của cậu.
Dạ Thập:
- Tôi nói là nếu mà! Nếu! Này, với đám người già các anh thực sự không có tiếng nói chung.
Phương Trường: -...
Lão Bạch: -...
Lúc này, Cà Chua Trứng Tráng và ba người chơi khác từ xa đi tới.
Nắm lấy cơ hội, Dạ Thập lập tức chuyển đề tài.
- Xoẹt, anh trai chiên trứng, tại sao anh đến đây...
- Tôi tới đổi ca, quản lý đại nhân không phải nói sau hai giờ tôi sẽ làm nhiệm vụ sao?
Anh trai chiên trứng nhìn thiếu một người, vì thế tò mò nói.
- Cuông phong đâu?
- Off rồi, trong hiện thực có chút chuyện, lát nữa chúng tôi khiêng cậu ấy về cho.
Lúc này đến phiên mấy người Trứng Tráng nhàm chán.
- Ngao ngao.
Nếu có người đổi ca làm việc, vậy thì thoải mái hơn nhiều.
Vừa hay logout ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi một lát lại trở vê chơi.
Lão Bạch khiêng Cuồng Phong trên vai, tiếp theo giao việc trông coi tù binh cho đám người Trứng Tráng huynh, sau đó cùng Dạ Thập, Phương Trường rời đi.
Lần này đến lượt mấy người Trứng Tráng nhàm chán.
Bốn người chơi nhỏ ngay từ đầu còn nghiêm túc đứng canh gác, nhưng nhìn đám tù binh kia đều ngủ thiếp đi, cũng bắt đầu tán gẫu cho qua thời gian.
- Qua loa, sớm biết canh gác nhàm chán như vậy, nên đến kho hàng mua chút thịt cùng than mang đến nướng ăn.
- Đúng vậy, lại nói đến Trứng Tráng huynh, thịt tê giác có ngon không? - Tôi chưa từng ăn thứ kia...
- Anh không phải đầu bếp sao?
- Nhà hàng nào dám làm???
- Tôi nghe nói tê giác thuộc phụ lục ITES I của "Công ước về buôn bán quốc tế các loài động, thực vật hoang dã đang nguy cấp", cất bước ít nhất năm năm, càng lên cao thì không giới hạn. Nhưng có lẽ không có tê giác hoang dã trong nước, cậu phải đi đến Nam Phi.
- ... Khụ, trong trò chơi hẳn là không thành vấn đề chứ?
Người chơi đang trò chuyện.
Lúc này, trong rừng một bên truyền đến âm thanh huyên náo.
Một đám người lập tức căng thẳng thần kinh cầm lấy súng trong tay, tuy nhiên rất nhanh, bọn họ liền thả lỏng.
Người tới là người của mình.
- Tình huống của các tù binh thế nào?
- Vẫn còn ở đây, quản lý đại nhân tôn kính.
- Rất tốt.
Sở Quang gật gật đầu, nhìn về phía vài người chơi đi theo bên cạnh, phân phó.
- Dẫn những người này theo.
Một người chơi làm nhiệm vụ hưng phấn nói.
- Mang về treo cổ sao?
Cho tới nay bọn hắn đều làm như thết.
Tuy nhiên, lần này người quản lý dường như có những ý tưởng mới.
- Đưa họ đến một nhà máy lốp xe bỏ hoang cách đó bốn cây số, nơi có ngục tối do chính họ xây dựng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận