Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 624: Chào hàng quần áo

Chương 624: Chào hàng quần áoChương 624: Chào hàng quần áo
Cửa hàng quần áo Hôi Tùng Thử (sóc màu xám).
Trong lò sưởi có hai khúc củi sắp cháy hết, Tịch Nhỉ đang ngồi trên chiếc bàn gỗ mục nát, đi đôi giày da, mặc chiếc áo khoác da cũ, đang ngủ gật.
Từ cuối tháng 9 năm ngoái đến giờ, việc kinh doanh ở đây đã ế ẩm được gần bốn tháng.
Tuy nhiên, anh ta không lo mình sẽ phá sản.
Những năm trước cũng vậy.
Mỗi khi đông đến, chỉ có chuột mới ghé thăm tủ quần áo của anh ta, nhưng không sao, chỉ cần đợi mùa đông qua đi, đường phố ngoài sẽ đông đúc trở lại, việc kinh doanh ở đây sẽ sớm khởi sắc.
Kể cả khi người ta thoái hóa thành kẻ cướp đoạt thời tiền sử, thì cũng sẽ tìm một chiếc quần để mặc.
Cửa hàng của anh ta nằm ngay lối vào khu chợ, mà khu chợ này là nơi gần cổng chính của thành Cự Thạch nhất.
Những vị khách từ vùng Đất Chết nào đến đây, chỉ cần đến khu chợ này là có thể nhìn thấy biển hiệu của cửa hàng anh ta ngay.
Những bộ quần áo có giá một hoặc hai chip được ưa chuộng nhất, ngay cả công nhân làm việc trong nhà máy bên cạnh cũng có thể mua được, một số khách hàng từ vùng Đất Chết không dư dả về kinh tế cũng sẽ cân nhắc.
Tuy nhiên, nguồn gốc của những bộ quần áo này thường không được rõ ràng, không ít trong số đó được lột ra từ người chết, thậm chí còn có thể tìm thấy lỗ đạn và vết cắt đã được khâu lại, những bộ rẻ tiên thì thậm chí còn không được khâu.
Đội bảo vệ của đoàn thương nhân hoặc lính đánh thuê đến từ nơi khác thường sẽ xa xỉ hơn, những chiếc áo khoác da và quần bò treo trên giá là dành cho họ, có chiếc xuất phát từ các nhà máy may mặc trong khu công nghiệp, cũng có chiếc do tiệm may làm.
Xét cho cùng, đối với những người đi đây đi đó vào Nam ra Bức mà nói, năm sau có đến đây nữa hay không còn là một vấn đề, chẳng ai nhét những mảnh nhựa đó vào túi cả. Trước khi rời khỏi, họ sẽ đổi số xu lấy thuốc lá, rượu, đạn dược, thậm chí là vàng bạc hoặc Dinar của Quân đoàn.
Ngoài ra, quần áo cũng là một lựa chọn không tồi.
Còn bây giờ thì sao?.
Mùa đông vừa mới kết thúc, trên phố đều những quỷ nghèo đang tìm việc, đối với anh ta - người đang mở cửa hàng để kinh doanh mà nói, thì đây chính là lúc để dưỡng sức.
Tịch Nhỉ đang mơ màng trái ôm phải ấp, ngay lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua khe cửa sổ khiến anh ta giật mình thức tỉnh.
- Chào mừng... Đến, các anh đến để mua quần áo à?
Tịch Nhỉ nheo mắt, chưa tỉnh ngủ, quan sát kỹ năm người đàn ông vừa bước vào.
Người đi đầu không quá lớn tuổi, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng có lẽ đã từng trải qua chiến trường, trên cánh tay có vết thương do súng bắn, khuôn mặt trẻ con ẩn chứa vẻ sắc sảo.
Chẳng có gì lạ, ở đây có ai chưa từng nhìn thấy súng chứ?
Nhưng bốn người đàn ông phía sau thì không thể đùa được, họ mang theo một hơi thở đặc trưng của những người Thức Tỉnh.
Chỉ là vẻ mặt chưa từng thấy thế giới, cứ nhìn trái nhìn phải, phần nào phá vỡ ấn tượng rập khuôn của anh ta về những người Thức Tỉnh.
Thấy lửa trong lò sưởi đã tắt, Dạ Thập không nhịn được kêu lên.
- Ông chủ, thêm củi vào đi.
Tịch Nhỉ sửng sốt một lúc, không hiểu câu phương ngữ không biết từ xó xỉnh nào bay đến này.
- Anh đang nói gì vậy?
Người đàn ông đi đầu lập tức nói.
- Anh ta nói lò sưởi của anh hết lửa rồi.
- Không cần anh nhắc, tôi biết... Củi đốt không mất tiền à, đây không phải là ngoài thành phố. Tịch Nhỉ cáu kỉnh lẩm bẩm, ngồi thẳng dậy trên ghế, nhìn chằm chằm vào người có thể giao tiếp trước mặt, nói,
- Các anh là lính đánh thuê à, định mua gì? Áo bông? Hay áo khoác da? Hoặc là... Muốn nhập một lô hàng giá rẻ?
Từ Thuận không giải thích, mà nhìn về phía mấy ông chú đang xắn tay áo, chăm chú xem 'phụ đề' trên màn hình VM.
Mắt Tịch Nhỉ hơi nheo lại, anh ta nhận ra thứ đeo trên cánh tay của những người này.
Vừa nãy nhất thời mất tập trung nên không nhìn ra, những người này hóa ra lại là áo khoác màu xanh?
Thật kỳ lại
Đám chuột da xanh kia không chỉ có Thức Tỉnh, mà còn mặc quần áo của dân vùng Đất Chết nữa?
Áo khoác của chúng chẳng phải mọc trên người rồi sao.
- Chúng tôi không mua, muốn bán, nghe nói ở đây có quần áo?
Phương Trường nói một tràng dài bằng ngôn ngữ hỗn hợp của Liên minh và tiếng mẹ đẻ.
Rõ ràng là ông chủ không hiểu.
Tuy nhiên, Từ Thuận thường xuyên giao dịch với người chơi nên đã hiểu. Kết hợp với bản dịch được chiếu trên VM, anh ta lập tức sắp xếp lại ngữ pháp của Phương Trường, thuật lại một lần nữa.
Sau khi nghe xong câu nói này, Tịch Nhỉ lập tức cau mày.
- Bán ư?
- Các anh bán quần áo đến chỗ của tôi làm gì, bên cạnh không có cửa hàng thu mua quần áo cũ sao?
Thấy mấy người này không phải khách hàng, vẻ mặt của Tịch Nhỉ lập tức trở nên lạnh nhạt, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh ta bắt đầu mất kiên nhãn.
Quần áo của người chết đều được cân ký bán, anh ta không chuẩn bị cân ở đây. - Giá ở đó quá thấp, chúng tôi nhất trí rằng, đây là sự xúc phạm đối với nghệ thuật.
Từ Thuận thành thạo thuật lại lời của Phương Trường, lần này ngay cả giọng điệu tức giận cũng bắt chước theo.
Tịch Nhỉ khịt mũi cười khẩy, trong lòng thầm nghĩ một đám nhà quê từ ngoài vào thì hiểu thế nào là nghệ thuật.
Ban đầu định chế giêu vài câu để đuổi họ ra ngoài, nhưng anh ta chợt nghĩ đến chiếc VM trên tay mấy người đó, rồi lại kìm nén ý nghĩ này xuống.
Áo khoác màu lam à.
Họ chính là Áo khoác màu lam.
Con ngươi của Tịch Nhỉ đảo một vòng.
Như chúng ta đã biết, những người ngoài thành Cự Thạch đều là nhà quê.
Nhưng điều này không bao gồm những thương gia lớn đến từ tỉnh Vân Gian, hoặc những Áo khoác màu lam trong các khu trú ẩn.
Những người sau này tuy có vẻ ngốc nghếch, nhưng bất kỳ 'người văn minh' nào cũng phải thừa nhận rằng, họ là những đứa trẻ may mắn được sinh ra ở thiên đường.
Xòe bàn tay nhăn nheo, Tịch Nhỉ kéo ngăn kéo ra, lấy ra một chiếc kính màu đồng thau, đeo lên sống mũi.
- Để tôi xem.
Từ Thuận nhìn về phía Phương Trường, người sau rời mắt khỏi dòng phụ đề đứt quãng, lập tức tháo chiếc túi trên tay đưa cho NPC đáng tin cậy nhất.
Từ Thuận đi đến trước quầy, đặt gói hàng lên bàn.
- Anh xem thử, có thể bán được bao nhiêu tiền.
Mở gói hàng, Tịch Nhỉ vươn tay vào trong, trong mắt lập tức hiện lên một tia thích thú.
- Tơ của bướm quỷ!?!
Hóa ra lô hàng xuất hiện trên thị trường mấy ngày trước là do mấy người trước mặt bán ra?
Anh ta đã nghe nói về điều đó, mười cuộn vải vừa xuất hiện ở trạm giao dịch đã bị một nhóm người nhanh tay nhanh mắt chia nhau hết.
Cuối cùng những tấm vải Quỷ đó rơi vào tay ai thì anh ta không rõ, tóm lại là nhiều tiệm may đang hỏi thăm, những tấm vải tinh xảo đó từ đâu mà có.
Tuy nhiên, rất nhanh, sự phấn khích trong mắt anh ta đã nhạt dần.
- Đã may thành quần áo rồi sao? Có phải là những thứ này không? Không có loại vải nào được đóng thành kiện sao?
Từ Thuận: - Chỉ có thế thôi.
- Thật đáng tiếc.
Tịch Nhỉ mang vẻ mặt tiếc nuối, lè lưỡi thở dài/
- Thật là lãng phí của ngon vật lạ.
Từ Thuận cau mày.
- Quần áo may sẵn không được sao?
- Dù là vải tốt đến đâu cũng phải dùng đúng chỗ.
Tịch Nhỉ lắc đầu.
- Đúng vậy, tơ bướm quỷ rất hiếm, cũng rất chắc chắn, dù là dùng để may quần áo sang trọng, hay làm dây thừng hoặc đồ bảo hộ thì đều là những thứ tốt. Nhưng...
Nói xong, Tịch Nhỉ vươn tay kéo một chiếc áo ra khỏi gói hàng, vẻ mặt bất lực, lắc lư trước mặt Từ Thuận.
- Anh có thể giải thích cho tôi biết, đây là cái gì không?
Chất liệu trắng muốt mịn màng, viền váy và cổ tay áo được chạm khắc hoa văn tinh xảo, nhìn vào quả thực có một cảm giác quý phái không nói nên lời.
Tuy nhiên, vấn đề là chiếc váy này chỉ có phần trước, phần sau chỉ khâu tượng trưng, vị trí sau lưng chỉ có vài dải ruy băng.
Váy thì đủ dài, nhưng có ý nghĩa gì không?
Từ Thuận sửng sốt một lúc, chưa kịp lên tiếng thì những người chơi đang xem phụ đề sau lưng anh ta đã bắt đầu la hét tức giận.
- Chết tiệt! Thằng quê mùa này không biết hàng! - Đúng vậy! Váy dạ hội dài đẹp như vậy!
- Ôi, nằm mơ cũng muốn nhìn thấy Nha Nha mặc một lần
- Đừng nghĩ nữa, dù có là Đuôi thì cũng không thể.
Váy dạ hội???.
Từ Thuận cắn răng trả lời.
- Đây là váy dạ hội. ....
- Phía sau hở quá nhiều rồi.
- Chỉ có vài sợi dây, điều này khác gì không mặc?
Tịch Nhỉ khit mũi cười khẩy nói.
- Những quý tộc trong nội thành sẽ không thích loại quần áo hở hang này đâu, điều này sẽ khiến họ cảm thấy xấu hổ khi tham gia bữa tiệc.
Biểu cảm của Từ Thuận có chút vi diệu.
Nói thật.
Anh ta cũng thấy chiếc váy này hơi hở hang.
Chỉ có một mảnh ở phía trước, thực sự có thể che hoàn toàn phần thân trên không?
Không phải nghi ngờ về gu thẩm mỹ của những cư dân trú ẩn này, anh ta chỉ cảm thấy rằng nếu có thể cắt mảnh vải trên váy đó xuống, khâu vào lưng thì hoàn hảo rồi...
- Có thể là do khác biệt về văn hóa.
Phương Trường xoa cằm, cau mày suy nghĩ một lúc.
- Tôi cảm thấy phong khí ở ngoại thành vẫn cởi mở hơn, nhưng có lẽ người ở nội Thành sẽ bảo thủ hơn.
Cuồng Phong đưa ra phỏng đoán.
- Có lẽ là người ở nội thành muốn thể hiện sự khác biệt với ngoại thành?
Phương Trường:
- Có thể là vậy.
Dạ Thập thở dài. - Ôi, tiểu tỷ tỷ Đằng Đằng ra quân bất lợi.
Lão Bạch:
- Nói mới nhớ, bộ quần áo này ... cũng không bán được ở tiền đồn, đúng chứ? Anh ta thậm chí còn không nhìn thấy ai mặc ở tiên đồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận