Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 408: Mấy người phát tài! (1)

Chương 408: Mấy người phát tài! (1)Chương 408: Mấy người phát tài! (1)
Phía bắc thành phố Thanh Tuyền.
Phụ cận đường vành đai 5, một tiểu đội sáu người chống đỡ gió lớn gào thét, dọc theo con đường lạnh như băng tĩnh mịch chậm rãi đi tới.
Vốn chuyến đi này trong kế hoạch chỉ có năm người.
Lúc ấy ở quảng trường trung tâm của căn cứ tiền đồn, Sở Quang mang theo bốn người chơi nhỏ vũ trang hạng nặng, đang chuẩn bị xuất phát. Nhưng còn chưa đi ra cửa nam, La Hoa đã đuổi theo, tỏ vẻ muốn cùng đi.
Về phần lý do, cũng rất đơn giản ——.
- Có thể có rất nhiều sản phẩm của bộ thu CO2, và thuyền trưởng yêu cầu tôi đi với các anh. Mặc dù xác suất lưu trữ hàng hóa nguy hiểm quy mô lớn trong thành phố là rất nhỏ, nhưng anh ta vẫn lo lắng cho các anh, có thể gặp nguy hiểm vì hoạt động không đúng cách.
Có người xuất phát từ ý tốt chủ động đề nghị hỗ trợ, Sở Quang đương nhiên sẽ không từ chối.
Người chơi của hắn mặc dù có hiểu biết về hóa chất, nhưng cũng không nhận ra chữ viết của thế giới này, hắn ngược lại biết chữ, nhưng không hiểu biểu tượng chuyên nghiệp.
Hộp bí ẩn của hóa chất không mở ra, có thể có một người hiểu biết đi theo, tóm lại là tốt hơn một chút.
Cứ như vậy, sáu người cùng nhau lên đường.
Chẳng qua ai cũng không ngờ, trời vốn nắng và gió nhẹ, mới đi được nửa đường bỗng nhiên nổi lên bão tuyết.
Những ngày gần đây ngày càng nhiều.
Sở Quang đoán chừng, đợi đến tháng mười một, thời tiết trên Đất Chết này chỉ sợ sẽ khoa trương hơn, ngày càng khó chịu.
Phải thúc giục một chút tiến độ bên di chỉ nhà kính.
Lão Bạch đi ở phía trước đội ngũ ngẩng đầu, nhìn tuyết bay đầy trời đột nhiên gấp gáp, nhịn không được nheo mắt. - Lần trước tôi nhìn thấy tuyết lớn như vậy, vẫn ở Hà thành.
- Tôi thì nhìn thấy trong TV.
Phương Trường nắm Bình Minh trong tay, ánh mắt cảnh giác ở hai bên đường.
- Tuy nhiên so với tuyết, tôi càng lo lắng đột nhiên có cái gì đó chạy ra từ bên cạnh.
Lão Bạch khẽ thở dài một tiếng:
- Thành thật mà nói, tôi có chút nhớ Dạ Thập, không có thuộc tính cảm giác của cậu ấy, tôi luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
- Thêm một điều nữa, đội ngũ của chúng ta thiếu một con mắt.
Tay phải Cuồng Phong cầm đoản mâu, quét qua hai bên đường phố, bộ dáng khẩn trương, quả thực còn khoa trương hơn Phương Trường.
Không có biện pháp, không thể không cẩn thận.
Hai người bọn họ hiện tại trang bị đắt hơn một người, hơi sơ sẩy một đợt đoàn diệt, đó quả thực là sẽ trở lại tình thế trước khi 'giải phóng”.
Cánh tay phải sắt thép này thật sự quá trâu bò, Cuồng Phong hiện tại cũng không nỡ rửa tay.
Nghe những người này nói một đường, Chèo Thuyền Ở Biên Giới bất mãn hét lên:
- Không! Có tôi không đủ sao? Tôi cũng là hệ cảm giác mà, hơn nữa thiếu chút nữa đã đến cấp 7 đấy, được không?
Cuồng Phong:
- Thiếu bao nhiêu thì cậu đều là tiểu lão lục.
Phương Trường:
- Quả thật, tôi đã cấp 8 rồi, Cuông Phong cũng săp rồi, Lão Bạch lại càng sắp đến cấp 9. Người anh em, cậu phải cố lên.
Chèo Thuyền Ở Biên Giới: - @#%I
La Hoa đi bên cạnh Sở Quang hoàn toàn nghe không hiểu họ đang nói gì, nhịn không được nhẹ giọng cảm khái một câu.
- Tôi vẫn cho rằng, chỉ có thổ dân mới có thể nói những ngôn ngữ nghe không hiểu... Lời mới nói được một nửa, hắn bỗng nhiên ý thức được cách nói của mình hình như có chút vấn đề, vì thế vội vàng bổ sung một câu giải thích.
- Ách, tôi không có ý xúc phạm, chỉ cảm thấy kỳ quái. Bởi vì cư dân của nơi trú ẩn bình thường, là một câu nói rất tiêu chuẩn, thậm chí hiếm khi nói chuyện trôi chảy.
Sở Quang thản nhiên cười cười, cũng không thèm để ý.
- Không sao đâu, tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái như anh, là vì cái gì?
Đối với vấn đề không biết nên giải thích như thế nào, ném nguyên vẹn trở về là tốt rồi, Sở Quang đã thử chiêu này nhiều lần.
Thay vì bịa ra một cái cớ đầy sơ hở, làm cho người khác cảm thấy mình không đủ chân thành, có chút giấu diếm, không bằng tỏ vẻ hoang mang như đối phương, đối phương nói không chừng còn có thể đứng ở lập trường của mình mà giúp mình cân nhắc lý do.
Tại sao bầu trời lại màu xanh?
Đúng vậy, vì sao, Tiểu Thất cũng rất tò mò, mọi người đều cảm thấy vậy.
La Hoa ngược lại không có hỏi, dọc theo đường đi hắn gặp qua rất nhiều chuyện kỳ quái, những chuyện nhỏ như lông gà lông thú này căn bản không có gì lạ.
Đoàn người nhanh chóng đến đích.
Đó là một tòa nhà văn phòng bỏ hoang, nhìn từ ngoài, rất khó để phân biệt những gì nó được sử dụng cụ thể trong thời kỳ tiền chiến.
Có lẽ chính vì sự xấu xí này đã để cho nó bị để lại từ hai thế kỷ thay phiên nhau tìm kiếm cho đến bây giờ.
Dựa theo bản đồ mà đội trưởng Lu đưa ra, đoàn người dọc theo mép đại sảnh di chuyển, tiến vào thông đạo an toàn, theo cầu thang một đường hướng lên trên, rất nhanh đến tâng mục tiêu.
Hành lang bò đầy nấm dính màu xanh đậm, trong đó một bộ phận hoại tử đã chuyển sang màu nâu sẫm, trên mặt đất xiêu vẹo vặn vẹo có hàng chục thi thể dị chủng đổ xuống.
Dị chủng nơi này đã bị xóa sạch, tạm thời không có dị chủng mới du đãng tới đây.
- Ôi mẹ ơi... Cái quái gì thế này?
Ngồi xổm bên cạnh một dị chủng hình người cao hơn ba mét, mép nước dùng lưỡi lê của súng trường chọc chọc nó.
Làn da ngăm đen cứng ngắc thái quá, Chèo Thuyền Ở Biên Giới dùng lưỡi lê đâm vào tựa như đâm vào lốp xe tải hạng nặng, căn bản không đâm vào được.
Thứ này thật sự là sinh vật gốc Cacbon sao?
- Bạo quân.
Sở Quang liếc mắt nhìn dị chủng trên mặt đất một cái, lông mày hơi nhíu lại.
- Đường số 5 lại có thể có loại quái vật này.
- Quản lý đại nhân, bạo quân kia rất khó đối phó sao?
Phương Trường nhìn về phía hắn hỏi.
- Không dễ đối phó.
Sở Quang suy nghĩ một chút nói.
- Đụng phải ở loại địa hình này, tiểu đội giống như các cậu có thể tiêu diệt hai đám.
Trong thực tế, hắn cũng chưa từng nhìn thấy nó.
Nhưng dựa vào kiến thức của mình chắc sẽ không sai.
Phương Trường nuốt nước bọt, Cuồng Phong rụt cổ lại, lão Bạch cùng Biên Giới huynh ngược lại không có cảm giác gì, trang bị của hai người bọn họ hiện tại cũng chỉ là tiêu chuẩn bảng trắng.
Chết cũng là chết thôi.
Vòng qua thi thể bạo chúa, Sở Quang mang theo đoàn người, xuyên qua cửa hợp kim viết [Người nhàn rỗi- cấm vào trong] đi vào trong bộ thu CO2.
Không gian nơi này rất lớn, chiếm cứ một nửa toàn bộ tầng lầu, hơn nữa đả thông một tầng không gian phía trên.
Carbon dioxide được tạo ra trong toàn bộ tòa nhà được gửi đến đây thông qua hệ thống trao đổi không khí trung tâm, được chia thành than chì và oxy khi cần thiết, hoặc hydro hoặc thay thế oxy bằng hydro.
Đối với những người trong thời đại đó, nguyên tử giống như một món đồ chơi trong tay, và đủ năng lượng gần như vô tận để họ lãng phí và biến sáng tạo tự nhiên thành những gì họ cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận