Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 93: Cuối cùng cũng có NPC mới rồi? (1)

Chương 93: Cuối cùng cũng có NPC mới rồi? (1)Chương 93: Cuối cùng cũng có NPC mới rồi? (1)
Thật ra căn bản cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Hạ Diêm biết rõ chính mình chỉ còn lại một chân, ngay cả việc bước ra ngoài đường cũng khó, chớ đừng nói chỉ về lại thành phố Boulder.
Hơn nữa quay trở về để làm gì?
Mặc dù cô làm nghề lính đánh thuê đã lâu nhưng cơ bản cô chẳng tiết kiệm được đồng nào cả, một bộ phận giả sinh học liên kết tế bào thân kinh chất lượng tốt có giá hàng vạn đồng chip, một bộ phận giả truyền dẫn cơ học có thể có giá hàng nghìn đồng.
Giá này đã bằng với một bộ xương chạy bằng hóa chất rồi.
Cho dù bán cả cô cũng không mua nổi những thứ đó.
Hoặc là đi theo những người này, hoặc là ở chỗ này chờ chết.
Thật ra cũng không khó để lựa chọn.
Ngồi trên mép chiếc xe ba gác làm bằng gỗ đang lắc lư, cùng với hàng đống bao tải xóc nảy, Hạ Diêm thở dài trong lòng.
Có lẽ đoạn đường này chính là quảng thời gian tự do cuối cùng của cô.
Ngoại trừ bắt mình về sinh con, cô thật sự không nghĩ ra được mình có lợi gì cho người đàn ông trước mắt.
Thành thạo một nghề?
Làm việc?
Ha ha.
Nghĩ đi nghĩ lại, bản thân chỉ còn lại tấm thân này là còn có một chút ít giá trị.
Nghe nói sẽ rất đau, cũng không biết có phải hay không...
"Chúng ta tới nơi rồi."
Phía trước truyền đến một tiếng nói, cắt ngang 2 mươi vạn từ bổ não không tồn tại trong đầu.
Lấy lại tinh thần từ trong mộng tưởng hão huyền, Hạ Diêm chợt ngẩng đầu lên, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã bị đám người này đưa vào một khu rừng nhỏ.
Ở chính giữa rừng cây là một bãi đất trống rải rác cọc gỗ, trên bãi đất trống là một bức tường bê tông chưa hoàn thiện xong.
Bên cạnh bức tường bê tông là những lò nung còn nghi ngút khói, kế tiếp là hố thịt muối và khung xông cá.
Trong không khí toàn là mùi vị thịt nướng, bên tai là tiếng gõ leng keng.
Có người cầm búa đập đá, có người dùng ống thổi để thổi khí vào lò, còn có người khiêng đá, xây tường hoặc là đốn cây.
Nơi này giống như là một công trường cỡ lớn.
Nguyên thủy và bận rộn.
Mọi người ở đây là người của anh sao?
Nhìn tất cả mọi thứ trước mắ, khuôn mặt tái nhợt của Hạ Diêm đầy vẻ ngạc nhiên. Cô đếm sơ qua số người làm, phát hiện ở đây có không ít người, có thể thấy nhiều hơn hai mươi mấy người, tất cả đều thống nhất mặc đồng phục màu xanh lam.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy quần áo của bọn họ, trong tích tắc cô đã đoán được thân phận của những người này.
Chỗ lánh nạn!
Cô chưa từng nghe nói gần đây có chỗ lánh nạn.
Nhưng mà...
Bọn họ đang làm gì đây?
Hạ Diêm hơi bối rối.
Chỗ tránh nạn ở thành phố Thanh Tuyền thật ra không hiếm thấy, có nhiễu chỗ đã mở ra từ nhiều năm trước, nhiều nơi vẫn bị phong tỏa cho đến nay, chờ đợi lúc hết bị phong tỏa.
Những chỗ tránh nạn nào làm tốt đôi khi sẽ được xem là một thế lực, nếu vào không tốt về cơ bản sẽ biến thành người biến chủng hoặc là làm đồ ăn ăn do di chủng.
Hạ Diêm nhớ rõ, cách thành phố Boulder không xa cũng có một chỗ tránh nạn, nhưng người sống sót bên trong đều tương đối bài ngoại, không muốn tiếp xúc với người bên ngoài, hơn nữa lại khá cứng đầu. Đừng nói xây dựng rầm rộ trên mặt đất, bọn họ rất ít khi đi ra chỗ tránh nạn.
Hơn nữa loại tường thành này có ý nghĩa sao?
Rắn chắc thì rắn chắc thật, đạn chắc chắn không thể xuyên thủng, nhưng dù tường thành có chắc chắn đến đây thì có thể so với cửa rắn chắc của chỗ tránh nạn được sao?
Thứ đó ngay cả xạ tuyến Gamma cũng không qua nổi.
"... Các người là người của chỗ tránh nạn sao?"
"Đúng vậy,' Sở Quang nhìn thoáng qua vết thương trên đùi cô, Tôi còn tưởng cô vẫn còn hôn mê."
Cả một quãng đường cô đều rất đàng hoàng, một động tĩnh cũng không có.
Mà lực chú ý của Sở Quang đều phân tán ở xung quanh, anh không để ý nhiều đến cô, còn cho rằng cô mất máu quá nhiều nên đã hôn mê.
Không ngờ người kia còn tỉnh.
"Tôi không yếu ớt như vậy."
Hạ Diêm nâng cằm, lông mi và biểu cảm cứng đơ như chì, cô cảm thấy làm như vậy mình sẽ cốt khí hơn một chút.
Ít nhất nhìn không rụt rè.
Nhưng mà đáng tiếc, không một ai quan tâm đến việc cô giả vờ tỏ ra mạnh mẽ, thậm chí còn chẳng thèm chú ý đến.
"Ra là vậy,' Sở Quang thản nhiên nói, thôi không nhìn cái chân gãy đến rướm máu của cô,'Tốc độ miệng vết thương khép lại của cô đúng là nhanh hơi hơn người bình thường."
Áp dụng thuộc tính của chỗ lánh nạn 404, thể chất của người này ít nhất là 8 điểm, sai số khoảng + 1.
Đổi lại là một người bình thường, dù không mất quá nhiều máu thì lúc này cũng bị sốt cao đến phát ngất.
Nhưng mà không ngờ người này vẫn còn chống đỡ được, chỉ là trên trán đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, ý thức không rõ ràng lắm. Tất nhiên, cũng có thể do "Thiên phú". Những người sống sót trong vùng đất hoang ít nhiều gì cũng có liên quan đến hai chữ đột biến, thân thể của họ khác một chút người thường cũng không có gì lấy làm lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận