Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 175: Mua bán phân chim (3)

Chương 175: Mua bán phân chim (3)Chương 175: Mua bán phân chim (3)
"Lúc này làm gì còn ai đi buôn bán... ấy, là cậu?"
Lưu Chính Nguyệt đứng trên tường bao ngây ra, súng vừa đưa ra đã thu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào bộ giáp xương và chiếc búa trên người Sở Quang cùng với áo khoác màu xanh lam bên dưới bộ giáp ngoài.
Anh ta rõ ràng nhớ rằng lần trước thằng nhóc này đến không ăn mặc như vậy.
"Không sai, là tôi. Sở Quang cười nhàn nhàn hét về phía tường thành: "Tôi cần lương thực, thép và đồng."
"Cậu định đổi bằng gì?'
Lưu Chính Nguyệt cảnh giác nhìn đám người ngoài tường bao, ánh mắt lướt qua trang bị trên người bọn họ, anh ta không hiểu nổi ý định của bọn họ.
Đám người này rõ ràng mạnh hơn nhiều so với lần trước đến.
Về nguyên tắc thì đây không phải là lúc tốt để làm ăn, mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm, bọn họ cũng phải giữ lại lương thực để chờ qua mùa đông, còn phải dự trữ lương thực phòng trừ đám kẻ cướp đoạt đến cướp.
Kẻ cướp đoạt ở phía bắc chốc chốc lại đến đây, mặc dù nông trang không phải không có súng, nhưng không có ai bằng lòng mạo hiểm đánh với chúng.
Lúc trồng vụ xuân bị quấy nhiễu, tổn thất không phải chỉ là chút lương thực cống nạp.
Nhưng mà...
Súng trên người đối phương khiến anh ta không thể không suy nghĩ cẩn thận xem nguy hiểm khi từ chối.
Sở Quang không nói gì, chỉ đi đến trước xe ngựa, kéo rèm ra, bên trong là một bao vải, kéo dây thừng trên đó.
Mắt Lưu Chính Nguyệt híp lại, muốn nhìn rõ hơn.
"Đây là..."
"Tôi có NH4MgPO4 độ tinh khiết cao, anh không hiểu thì nó tương đương với phân chim, suy cho cùng chính là phân bón chất lượng cao." Sở Quang ngẩng đầu nhìn Lưu Chính Nguyệt trên tường, giọng điệu hơi không vui: "Anh có thể xuống nói chuyện không, tôi nói chuyện như vậy rất mệt."
"Cậu đợi tôi một lúc... tôi phải hỏi ý kiến của chủ nhân."
Vứt lại câu này xong Lưu chính Nguyệt biến mất khỏi tường vây, nhưng chưa bao lâu anh ta đã dẫn một nông phụ xuất hiện ở cửa chính.
"Bạn cũ của tôi. . cậu thay đổi hơi nhiều."
"Gần đây phát tài rồi."
"Mấy cậu thực sự là dân du mục sao?" Lưu Chính Nguyệt nhìn chằm chằm vào bộ áo khoác màu xanh bên dưới bộ giáp xương của Sở quang, rất rõ ràng không quá tin phán đoán của mình.
"Là ai rất quan trọng sao?" Sở Quang cười nhạt nói: "Đừng quan tâm, chiếc áo ngoài này tôi nhặt về."
Thấy Sở Quang không định tiết lộ thêm, Lưu Chính Nguyệt cũng không hỏi thêm nhiều nữa mà nhìn về phía phân bón.
"Tôi muốn kiểm tra hàng."
Đây là yêu cầu hợp lý, Sở Quang gật đầu.
"Mời."
Cách kiểm tra hàng giống lần trước, Lưu Chính Nguyệt đá nông phụ bên cạnh một cái chỉ về phía túi kia.
Nô lệ đó tiến lên vươn ngón trỏ ra xoa trên túi một cái sau đó nhét vào miệng nếm thử.
"Là phân chị, “
Nghe thấy câu này xong mặt Lưu Chính Nguyệt lộ ra ý cười.
Mặc dù không biết đám người này kiếm được thứ đồ tốt ở đâu ra, nhưng đồ tốt này quả thực là thứ bọn họ cần.
Phân của gia súc và người sau khi ủ mặc dù cũng là một loại phân bón, nhưng hàm lượng đạm không đủ, độ phì nhiêu rõ ràng không bằng phân chim trải qua thời gian lắng đọng và mưa gió vùi lấp. Một nắm phân chim bằng một thùng lớn phân bò. Mà nếu sử dụng phân bò thì còn phải dùng cùng phân ure.
Nông trang Bố Lãng không có năng lực tự sản xuất phân ure chất lượng tốt, trực tiếp dùng nước tiểu không những rễ bị chột mà dùng cùng phân còn dễ khiến đất bị cằn cỗi.
Vì vậy bọn họ thường xuyên mua phân bón hỗn hợp từ Cự Thạch thành hoặc là trấn Hồng Hà về dùng chung với phân chim đã ủ.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Không chỉ nông trang Bố Lãng mà cả thành phố Thanh Tuyền gần như toàn bộ người may mắn sống sót trồng trọt đều làm như vậy.
"Ra giá đi."
"Chúng tôi chỉ mang 300 cân đến, anh cho tôi một giá cả có thành ý, sau này chúng ta có thể hợp tác."
Một mẫu đất đại khái cần khoảng mười đến năm mươi cân phân bón, dựa theo thực vật, tình hình đất, loại phân bón, thu hoạch dự tính không thể nào đánh giá đồng loạt.
Từ bản đồ trước chiến tranh, diện tích của cả nông trang không lớn, đại khái có khoảng tám mươi đến một trăm mẫu đất trồng trọt, tương đương với bảy đến chín sân vận động tiêu chuẩn.
Đương Nhiên cũng không loại trừ bọn họ đang xây dựng nông nghiệp lập thể, nuôi trồng trong nhà, kỹ thuật tương tự trước chiến tranh không phải quá hiếm thấy.
Sở Quang không đoán được nhu cầu của bọn họ nên dứt khoát cho bọn họ tự báo giá.
Lưu Chính Nguyệt do dự một lúc mới thử do thám.
"Ba trăm cân... hai tấn lúa mạch, thế nào?"
Nghe thấy con số này, Sở Quang không nhịn được cảm khái trong lòng.
May mà anh không mở lời trước.
Anh tra được giá sỉ trên mạng ở bên địa cầu là tỷ lệ 1:5, trong lòng anh dự liệu đại khái là 1:6-7.
Bây giờ xem ra, vật giá của thế giới song song có thể nói hoàn toàn không có giá trị tham khảo. Sở Quang nhìn anh ta nói.
"Ít nhất năm tấn."
"Năm tấn? Không thể nào." Lưu chính Nguyệt kinh hãi nói: "Một mẫu đất của chúng tôi sản lượng được có hai trăm năm mươi cân lúa mạch thôi."
"Đó là bởi vì các anh không dùng phân bón của chúng tôi, từ năm sau trở đi sẽ là năm trăm cân."
Sản lượng của thực vật biến dị không ổn...
Nếu như có thể kiếm được kho hạt giống trước chiến tranh thì tốt.
Với lúa mạch, sản lượng của một mẫu đất ở trái đất thế giới song song ít nhất cũng phải ba trăm cân, cao thì hơn năm trăm cũng không thành vấn đề, nhưng hơn năm nghìn thì chắc chắn là khoác lác.
Sở Quang suy nghĩ trong lòng, chỗ lánh nạn của mình thì thôi bỏ đi, nhưng chỗ lãnh nạn bình thường chắc sẽ có kho hạt giống đúng không?
Cũng không biết có phải vì vấn đề khoảng cách hay là khí hậu dẫn đến cây trồng trước chiến tranh không lưu hành trên Đất Hoang.
Hay là chỉ có khu này không có?
"Cậu đang nằm mơ à? Sản lượng một mẫu năm trăm cân?" Lưu Chính Nguyệt mở to mắt lắc đầu nói: "Anh bạn, nếu như các cậu thực sự có thành ý thì ba tấn... đây là giới hạn tôi có thể chấp nhận. Chúng tôi có bên cung cấp số lượng lớn ổn định, cậu tưởng rằng phân chim của cậu không thể thay thế sao?
"Nhưng giá cả của nó sẽ cao hơn, hơn nữa tôi cho rằng bọn họ chuyển từ xa đến sẽ bán rẻ cho các anh." Sở Quang nhìn anh ta nói: "Một cân đổi mười hai cân lương thực, nể tình mùa đông năm nay đến sớm, đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi."
"Sang năm chúng tôi cũng sẽ cung cấp số lượng lớn thứ này, nếu như anh không đồng ý với giá cả như vậy, tôi thà mang về bán cho người đi buôn ngang qua còn hơn."
Phân chim chỗ Lệnh Hồ chủ yếu phân bố phía nam chỗ nước cạn và kéo dài đến phía đông, số lượng không quá nhiều, nhưng chắc chắn không ít, bỏ chút thời gian và nhân lực là có thể đào được. Sở Quang không biết đám người may mắn sống sót này vì sao không phát hiện ra nơi tốt như vậy, nhưng dù thế nào bây giờ nó cũng là lãnh địa của anh.
Lưu Chính Nguyệt do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Được, tốt nhất cậu đừng lừa tôi... mùa xuân sang năm tôi cần ba tấn phân chim, mùa reo trồng sẽ dùng. Các cậu ở đâu? Thành phố Thanh Tuyền hay bên cạnh? Nếu như không xa chúng tôi có thể đến tận nơi lấy hàng."
"Không cần đâu, đợi sau mùa đông này chúng tôi sẽ tự mang hàng đến."
Sở Quang cười vươn tay trái ra.
"Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Mặc dù thấy đau lòng nhưng Lưu Chính Nguyệt vẫn lộ ra nụ cười nắm bàn tay anh vươn ra.
"... Hợp tác vui vẻ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận