Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 461: Động lực thiết giáp! Cùng vali xách tay màu đen! (1)

Chương 461: Động lực thiết giáp! Cùng vali xách tay màu đen! (1)Chương 461: Động lực thiết giáp! Cùng vali xách tay màu đen! (1)
Cầu nguyện?
Không tồn tại.
Đối với những người thua tiền, không mắng đám ngu xuẩn này ba ngày ba đêm đều xem như tích khẩu đức.
Tuy nhiên, chỉ là mười hai gã lính đánh thuê mà thôi, bọn họ cũng chưa chắc để ý những mạng sống thối rữa kia. Không ai quan tâm đến cuộc sống chết của họ ngoại trừ việc ông chủ thuê họ cả.
Các con bạc ở thành Cự Thạch chỉ quan tâm đến túi tiền của mình, bọn họ hận không thể để đám người làm hại bọn họ mất tiền đầu chết ở ngoài mới tốt, tốt nhất là một người cũng đừng trở vê.
Trong quán rượu Song Vĩ Thử, tràn ngập tiếng chửi bới cùng nguyền rủa, những lời nguyên rủa ác độc kia ngay cả nhân viên phục vụ đứng ở phía sau quầy bar cũng nhịn không được chậc chậc lưỡi.
Những người nghiện cờ bạc thành tính này, hiếm khi đạt được sự đồng thuận về cùng một chuyện, rõ ràng bình thường bọn họ thậm chí sẽ nhàm chán đến mức, cãi nhau vì loại chuyện bia đặc biệt hôm nay có thể đổi ly nước - rõ ràng này mà.
- Mẹ kiếp, trả lại tiền đây!
- Ngay cả một ăn mày cái cũng đánh không lại, thật làm cho lính đánh thuê thành Cự Thạch mất mặt.
- Tôi nghiêm túc hoài nghi, đây là lão khốn kiếp Pritt kia thông đồng với sòng bạc trung ương lừa đảo! Cẩn thận ngẫm lại, Bắc Giao có thể có thứ gì tốt? Đáng để họ bay đến! Thuê máy bay của dân quân không phải là rẻ!
- Không quan tâm bọn họ ủy thác cái gì, đừng để cho tôi ở quán rượu nhìn thấy tên ngu xuẩn kia! Tôi thề, tôi sẽ nhổ nước bọt vào mặt hắn ta.
- Sòng bạc trung ương cũng sa đọa, lại có thể vì loại chuyện nhàm chán này mở bàn! Bọn họ còn không bằng đoán thời tiết ngày mốt, ít nhất cái này công bằng một chút!
Nỗi buồn của con người luôn luôn không tương thích. Khi các con bạc ở thành Cự Thạch đang nguyền rủa mười hai lính đánh thuê của đoàn lính đánh thuê Hắc Xà, hận không thể tất cả bọn họ đều bị dã man mở ruột rách bụng, .Jerry đang dùng hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, lại đang run rẩy cầu nguyện, những người sống sót này có thể nể mặt mình đầu hàng, thả mình một con đường sống.
Tuy rằng một khắc trở thành lính đánh thuê, hắn đã dự liệu được mình sẽ có kết cục như vậy, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn đã bỏ qua sống chết.
Nếu có thể sống, không ai muốn chết.
Trong đường hầm.
Hơn mười người chơi đang đứng trước một thi thể, tranh đến mặt đỏ tai hồng.
- Không! Cái này rốt cuộc tính là đầu người của ai?
- Tôi đâm đao đầu tiên.
- Rất rõ ràng một đao này của tôi càng trí mạng.
- Các cậu cứ lấy điểm cống hiến, bạc cho tôi là tốt rồi.
- Cút đi! Tất cả mọi người đều là người chơi cũ có VM, ai mẹ nó còn thiếu điểm cống hiến nữal
Nhìn những người sống sót cãi vã nhau, Jerry run rẩy cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang tranh luận cái gì.
Lúc này, .Jerry đột nhiên chú ý tới, những người đó nhìn vê phía mình.
-... Nói đi cũng phải nói lại, ở đây còn có một tù binh?
- Các cậu nói nếu dùng hắn bổ sung, có thể xem như là đầu người hay không?
- Dấu đỏ đã không còn, tôi nghĩ nó vô dụng đi.
- Đúng rồi. Hơn nữa tôi nhớ sổ tay cư dân nơi trú ẩn đã viết, tấn công NPC trung lập sẽ căn cứ vào mức độ tình tiết mà bị giam giữ, tấn công NPC thân thiện tối cao sẽ bị kết án vĩnh viễn. Dấu hiệu của hắn trên bản đồ có màu xám, đại khái đã biến thành tù nhân, giải thưởng đã hoàn thành?
- Tiền thưởng đâu? Ai trong các cậu đã nhận được tiền thưởng?
- Emmm... Có lẽ sau đó mới thanh toán? Dù sao trước kia cũng là như vậy. Tuy .Jerry hoàn toàn nghe không hiểu những người đó đang thảo luận cái gì, nhưng từng đạo ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía mình, quả thật làm hắn cảm giác được một tia sởn tóc gáy.
Loại cảm giác này giống như thịt cá trên bàn.
Sống chết của hắn, hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm trong đầu của những người này.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc bộ ngoại cốt màu lam, từ phía bên kia đi tới.
Trên lưng hắn treo thanh chiến chùy nặng đến thái quá kia, tuy nhiên .Jerry có thể khẳng định, người vừa rồi ngăn cản cơ hồ toàn bộ hỏa lực của bọn họ cũng không phải hắn.
Cùng lúc đó, .Jerry rất rõ ràng cảm giác được, trong nháy mắt khi hắn xuất hiện ở nơi này, người sống sót xung quanh rõ ràng biểu hiện ra thái độ tôn kính, ngay cả âm thanh giao đầu ghé tai cũng nhỏ đi rất nhiều.
Dừng bước trước mặt hắn.
Người đàn ông nhìn xuống hắn và hỏi.
- Đội trưởng của các anh đâu?
Jerry nuốt nước bọt và liếc nhìn nơi trú ẩn bên cạnh.
- Anh ta đã đi vào...
Sở Quang nhìn về phía bên cạnh.
Nơi đó có một cánh cửa sắt mở rộng, trên cửa có in dấu hiệu cấm vào, mà phía sau cửa là một thông đạo thẳng tắp, cửa chính dẫn tới nơi trú ẩn —— cánh cửa khổng lồ hợp kim bánh răng mang tính biểu tượng kia dày chừng mười mấy cm.
Lối vào nơi trú ẩn 117, không giống như lối vào chìm của 404, được xây dựng trực tiếp bên cạnh đường hầm tàu điện ngầm.
Số sê-ri ba chữ số nơi trú ẩn, tất cả đều thuộc về nơi trú ẩn 'chu kỳ đầy đử, đóng cửa cắt đứt hoàn toàn với thế giới vật lý bên ngoài. Miễn là nhiệt hạch tổng hợp năng lượng liên tục, các cơ sở trú ẩn có thể tiếp tục hoạt động mà không cần bất kỳ trao đổi vật liệu với thế giới ngoài.
Trên lý thuyết, nếu như người trong quyết tâm không muốn đi ra, trực tiếp khóa chặt cửa lớn, người ngoài mặc kệ làm cái gì cũng vô dụng. Cái gì hỏa công thủy ngập đều là trò trẻ con, đây chính là vì cơ sở phòng thủ chống lại chiến lược hạt nhân mà xây dựng, nhà thiết kế của nó đã sớm tính đến tất cả tình huống có thể xảy ra, bao gồm cả - bị hạt nhân phát nổ tương đương với một triệu tấn tấn TnT.
Nhưng...
Nơi trú ẩn số 117 rõ ràng đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, lò phản ứng bên trong đã ngừng hoạt động từ lâu, dựa vào nguồn điện dự phòng kia mở cửa xuống cũng được, trông cậy vào hoàn toàn tuần hoàn là nghĩ cũng không cần nghĩ.
Suy nghĩ hai giây, Sở Quang cúi người xuống, nhìn chằm chằm hai mắt lính đánh thuê này.
- Để cho hắn đi ra.
Jerry khẩn trương di chuyển về phía sau một tấc.
- Vô dụng, ai đi cũng vô dụng, đoàn trưởng Pritt sẽ không nghe lời tôi. Anh ta sẽ không quan tâm đến cái chết của chúng tôi.
Sở Quang thản nhiên cười cười, lấy ra một cái đinh dài, nhẹ nhàng đặt ở trên tay hắn.
Đó là viên đạn của súng trường Gauss - mặc dù nó là một mô phỏng của rèn thép tinh khiết.
Trong nháy mắt nhìn thấy viên đạn này, hô hấp của .Jerry rõ ràng dừng lại vài giây.
Sở Quang tiếp tục nói.
- An đi nói với anh ta.
- Nếu như hắn ta trông cậy vào một bộ giáp động lực thì có thể thoát thân từ nơi này, tôi sẽ cho tên đó biết biết cái giá ngu xuẩn là cái giá gì.
- Đương nhiên, nếu như hắn bị dọa vỡ mật, tính toán sống cả đời cùng nơi trú ẩn này, tôi có thể giúp hắn một phen. Ví dụ, hoàn toàn đóng lại nơi này với 20 tấn xi măng.
- Đây là di tích của tôi, tôi không chiếm được, không ai có thể mang đồ vật từ bên trong đi ra.
- Đương nhiên, nếu như hắn thông minh một chút, hai tay ôm đầu tự mình lăn ra từ bên trong, hơn nữa nói rõ chủ nhân của các người là ai ——- - Tôi sẽ lưu một cái mạng chó của hắn. ...
Trung đoàn trưởng Pritt đầu hàng.
Khi hắn xuyên qua camera, thấy rõ cái đinh dài trong tay .Jerry, không tốn bao nhiêu khí lực đã đưa ra lựa chọn trong hai lựa chọn đầu hàng và tử thủ.
Căn bản không cần phải do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận