Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 458: Hắc Xà dong binh đoàn! Vong! (1)

Chương 458: Hắc Xà dong binh đoàn! Vong! (1)Chương 458: Hắc Xà dong binh đoàn! Vong! (1)
Trong một tòa nhà bỏ hoang bị sập.
Carl nằm sấp bên tường rào bị hư hại, cầm súng trường bắn tỉa trong tay, nhắm vào đường phố cách đó tám trăm mét, thỉnh thoảng bóp cò, thanh lý mục tiêu tiếp xúc ngoài hầm trú ẩn.
Tầm nhìn nơi này rất rộng mở, cả con đường đều bao phủ dưới họng súng của hắn, coi như một con chuột muốn lẻn vào nơi này cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
- Thứ 5... Chết đi
Trong kính ngắm, một người sống sót mang theo ống phóng tên lửa, sau gáy nổ tung một chuỗi mưa máu. Người sống sót bên cạnh tựa hồ bị hoảng sợ, tuy nhiên cũng không có hoảng hốt, lập tức khom lưng nhặt ống phóng tên lửa trong tay hắn, cùng những người khác trốn vào công sự bên cạnh.
- Đám chuột giết không hết này. Rốt cuộc còn bao nhiêu con nữa!
Thầm mắng một tiếng, Carl hít sâu một hơi, thuần thục kéo nòng súng rút ra vỏ đạn, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, tiếp tục bóp cò nổ súng.
Tiểu đội C đã tiếp địch và đang đấu súng kịch liệt với những người sống sót.
Tình hình chiến đấu thảm khốc dị thường ở lối vào ga tàu điện ngâm Garden Street, đạn súng máy dệt thành một mạng lưới tử vong trên đường phố trống trải.
Tuy nhiên, hỏa lực dày đặc không làm những người sống sót sợ hãi, ngay cả khi đồng đội bị đánh thành cái sàng bên cạnh, họ vẫn anh dũng phát động một cuộc tấn công.
Điều này làm cho Carl cảm thấy không thể tưởng tượng được, hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, đây là một loại dũng khí như thế nào, càng không cách nào tưởng tượng rốt cuộc là cái gì khiến bọn họ dũng mãnh không sợ chết như vậy.
Mặc dù hắn đã thành công áp chế ít nhất ba chỉ tiểu đội, ngăn cản ít nhất mười người, nhưng tình trạng của tiểu đội C cũng không có bất kỳ cải thiện gì, vẫn bị chiến thuật biển người của những người sống sót kéo vào khổ chiến.
Kênh truyền thông truyền đến âm thanh của đồng đội. - Mẹ nó, tôi đã bắn sạch đạn, nếu như không phải ở ngoại ô phía bắc, tôi còn tưởng rằng đối thủ của chúng ta là thủy triều'.
- Carl! Anh nhìn thấy bao nhiêu người!
- Bốn mươi. Không, có lẽ là năm mươi.
Liếm liếm đôi môi đông lạnh, Carl một bên nhắm vào con mồi của mình, một bên nói.
- Các cậu tốt nhất là chuẩn bị cho một trận chiến khó khăn, tôi có thể nhìn thấy mục tiêu, quả thực giống như kiến!
- Mẹ kiếp! Tôi cũng không nghe nói bắc giao có nhiêu người sống sót như vậy, bọn họ đều đến sao?!
- Đại khái.
Thiết Quyền hỏa tiễn, súng trường 'Người khai nòng, còn có lưỡi lê 60cm tổ truyền của quân đoàn.
Nhìn những trang bị quen mắt này, mí mắt Carl điên cuồng, luôn có một loại dự cảm đáng ngại.
Hắn có thể tin chắc bọn họ không phải là người của quân đoàn, nói như vậy chỉ có một loại khả năng, bọn họ ở trên chiến trường chính diện ít nhất đánh bại quân đoàn một lần.
Cho dù chỉ là tàn bộ của quân đoàn.
Chỉ dựa vào những bia đỡ đạn này là không có khả năng đánh bại quân đoàn trên chiến trường chính diện, trừ phi bọn họ còn có át chủ bài khác.
Lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.
Là trinh sát chuyên nghiệp trong đội ngũ, thần kinh Carl trong nháy mắt căng thẳng, lập tức thu hồi súng trường bắn tỉa, rút súng lục cắm ở bên hông, hạ thấp tiếng bước chân áp sát cửa.
Động tĩnh dưới lầu tựa hồ biến mất.
Tường nơi này phần lớn bị hư hại, chỉ còn lại tường chịu lực miễn cưỡng hoàn hảo, không gian còn lại phần lớn đã trở thành thiên đường cho dị chủng, ngoại trừ đám gặm nhắm ra còn có một chút chuột biến dị cùng gián hoạt động.
Hắn đã không làm sạch tất cả dị chủng trong toàn bộ tòa nhà. Nhưng hắn có thể khẳng định, động tĩnh kia tuyệt đối không phải dị chủng phát ra.
Nghĩ đến mục tiêu là người đàn ông nghỉ ngờ thức tỉnh mà hắn nhìn thấy ngày hôm qua, Carl cảm thấy trái tim mình nâng lên tới cổ họng.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
Hắn thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
Nhìn ánh đèn tín hiệu điên cuồng nhấp nháy trên kênh thông tin liên lạc, trước trán Carl chảy qua một giọt mồ hôi lạnh.
Hắn biết mình không thể ở chỗ này chậm trễ, phải nhanh chóng chuyển đến điểm bắn tỉa mới, cung cấp trợ giúp cho tiểu đội C lâm vào khổ chiến.
Chỉ có thể chủ động xuất kích.
Trong lòng tính toán, hắn cầm súng lục, cẩn thận đi ra khỏi phòng, hướng đến phòng bên cạnh. Nơi đó có một lỗ thủng rộng hai bước, có thể trực tiếp rơi xuống tầng dưới.
Nghe âm thanh động tĩnh kia hẳn là ở phụ cận thông đạo an toàn, sau khi đi xuống chỉ cần từ hành lang xen kẽ đến cửa thông đạo an toàn, có thể từ sau lưng giết bọn họ xuất kỳ bất ý.
Hai chân tiếp xúc với mặt đất, Carl thuận thế ngồi xổm xuống, nhưng ngay khi hắn vừa chuẩn bị cúi người áp sát vách tường, một mũi tên veo veo bay qua đỉnh đầu hắn.
- ĐỊI... I
Carl trong lòng cả kinh tức giận mắng một tiếng, thò đầu ra công sự bắn liên tiếp ba phát vê phía mũi tên bay tới, một tay khác không chút do dự rút lựu đạn ra, hướng phía †rước ném ra ngoài.
Oanh —-I
Lựu đạn bị kích nổ, mảnh đạn tàn phá bừa bãi trong đại sảnh trống trải, thu hút tới đám gặm nhấm ở phòng bên cạnh.
Carl không chút hoảng hốt, không biết nhân số đối diện, mà bên hắn chỉ có một người, tình huống càng hỗn loạn tự nhiên cũng càng có lợi đối với hắn.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không loại bỏ dị chủng tầng lân cận!
Khi cần thiết, những kẻ gặm nhấm sẽ trở thành lá chắn đáng tin cậy nhất của mình, yểm trợ cho việc di chuyển giữa các tầng.
Đúng lúc này, lại là một mũi tên lạnh dán vào đỉnh đầu hắn bay qua, đóng đinh vào tường bê tông phía sau hắn.
Carl cười lạnh trong lòng.
Cung tên?
Đây là thời đại gì, lại có thể còn có người dùng loại vũ khí của người nguyên thủy này. Ngay cả một khẩu súng cũng không có cũng dám đến khiêu chiến mình, thực sự là chán sống.
- Tụi mày ngoại trừ đánh lén ra, chỉ có chút bản lĩnh này sao——-
Nửa âm tiết cuối cùng còn chưa thoát ra, tiếng nổ lớn từ phía sau Carl truyền đến. Hắn cũng không có chú ý tới, trên mũi tên lúc trước bắn tới, bên cạnh thân mũi tên buộc ba ống tròn to bằng ngón cái.
3X50g ống thuốc trong nháy mắt nổ tung, 3X20 hạt thép nổ tung như mưa lớn, quét ngang trong phòng. Bất ngờ không kịp đề phòng, sau lưng Carl bị nổ tung một mảnh máu thịt mơ hồ, đau đến kêu thảm thiết.
- Ah——I
Tiếng gào thét thảm thiết và máu tươi tràn ra khỏi cổ họng của Carl.
Trong làn khói, một bóng người đi về phía hắn ta.
Cơ hồ là phản ứng theo bản năng, Carl miễn cưỡng nâng súng lục lên, nhắm ngay người nọ bắn mấy phát, nhưng lại chỉ nhìn thấy viên đạn bắn vào giáp ngực người kia tạo ra một chuỗi tia lửa, giống như gãi ngứa không thể làm tổn thương đến chút nào.
Băng đạn trống rỗng.
Trên khuôn mặt của Carl viết lên hai chữ tuyệt vọng.
Người nọ đi tới trước mặt hắn, hời hợt đưa tay cầm tay phải cầm súng của hắn, dễ dàng cởi khẩu súng ngắn ra khỏi tay hắn.
Và thuận tay bóp nát cổ tay của hắn.
Nhìn mục tiêu nhiệm vụ giống như một con giòi cuộn mình kêu rên trên mặt đất, Lão Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua vết trầy xước trên giáp ngực của mình, nhịn không được khen một tiếng. - Mẹ kiếp, khôi giáp này cũng quá tốt đi! Không hổ là áo giáp mà người quản lý đã từng sử dụng. Đạn súng bình thường căn bản không xuyên thủng được. Nhiều lắm là để cho áo giáp ngực của hắn thêm mấy huân chương danh dự. Cuồng Phong mang theo súng ngắn từ phòng bên cạnh đi tới, liếc mắt nhìn người đang cuộn mình trên mặt đất kêu loạn kia. - Hắn đang nói về cái gì vậy? Phương Trường: - Có lẽ là cầu xin tha thứ? Thông thường trong phim đều được quay như thế này. Lão Bạch nhìn về phía Phương Trường hỏi: - Nói nhiệm vụ treo thưởng kia, có nói muốn lưu lại tù binh không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận