Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 76: Tài năng khắc vào trong xương cốt (2)

Chương 76: Tài năng khắc vào trong xương cốt (2)Chương 76: Tài năng khắc vào trong xương cốt (2)
Sở Quang nghĩ nghĩ, dùng một cách nói uyển chuyển.
“Tên cướp thông thường sẽ không quá kiêng ky khi ăn, cậu không có cách nào xác định đây là thịt gì"
Nhặt Rác Rưởi còn chưa kịp phản ứng, Dạ Thập bên cạnh đã ném thịt khô xuống bắt đầu nôn ói.
Cho dù ở trong trò chơi thì cậu vẫn không thể chấp nhận được một số thiết lập.
Nhìn phản ứng của Dạ Thập, Sở Quang bỗng nhiên có chút tò mò những người chơi này sẽ nghĩ gì, vì thế nhìn về phía Nhặt Rác Rưởi hỏi.
"Giết người là cảm giác gì?"
Nhặt Rác Rưởi sửng sốt, sờ đầu.
"Không để ý...
Trong trò chơi có thể có cảm giác gì? Gã cũng không phải chưa từng chơi trò nhiều máu như này.
Ngược lại là hiệu ứng máu tươi trong trò chơi này không phải cường điệu lắm, cho nên lúc ấy gã cũng không quá chú ý.
Nhưng mà...
Khi gã chạy tới và ném lao đâm vào ngực tên cướp cuối cùng kia, lúc máu tươi bắn tung toé lên người gã, trong nháy mắt đó gã bỗng nhiên sinh ra một khát vọng muốn ăn uống.
Giống như bản năng của sinh vật vậy.
Sở Quang có chút bất ngờ nhìn "Người Thằn Lằn" này, không ngờ tố chất tâm lý của người chơi ngoài ý muốn cũng không tệ lắm.
Chẳng lẽ cảnh trong mơ làm nhạt đi cảm giác tử vong?
Hay là nói thị giác của những người chơi đối với thế giới này là một bộ lọc nào đó mà bản thân không biết.
Không chắc chắn lắm. Chung quy trang bị này không phải do Sở Quang thiết kế, anh cũng chưa từng sử dụng mũ bảo hiểm của các người chơi, càng không biết thế giới trong mắt bọn họ có hoàn toàn giống với thế giới trong mắt của mình hay không.
Xem ra sau này phải dùng thân phận trong kế hoạch để tâm sự với những người chơi.......
Tính đến 5 giờ chiều, bức tường ở phía bắc của viện điều dưỡng đã cơ bản được sửa chữa xong.
Không thể không nói những người chơi này quả thực là thiên tài.
Sở Quang thậm chí cảm thấy NPC anh là một kẻ dư thừa.
Tuy trên bảng thuộc tính không có ghi một số thiên phú này, nhưng nó lại khắc vào trong xương, chỉ cần cho bọn họ một miếng đất, ngày mai có thể biến thành một cánh đồng.
Chẳng sợ server cài đặt lại, thế giới bị hủy diệt vào ngày mai, bọn họ cũng có thể dùng một viên gạch xây dựng lại nơi này.
Bảo vật trên công trường không chỉ có những cục đá màu xanh xám đó, mà còn có những bao tải xi măng được chất như một ngọn núi.
Mấy thứ này quá nặng, người sống bình thường không mang đi được, cũng không dùng được, bởi vậy cho đến bây giờ, chúng vẫn giữ nguyên hiện trạng giống như lúc chiến tranh hạt nhân bùng nổ.
Tuy những dạng xi măng này đã sớm cứng ngắc, không có cách nào trộn với cát để đổ lên nền, nhưng đổi cách nghĩ khác, trực tiếp làm gạch coi như xây tường lại rất tốt.
Ít nhất, nó đáng tin cậy hơn đống bùn đất mà Lão Bạch đang đốt kial
Dưới sự dẫn dắt của [Đao Hạ Lưu Nhân], những người chơi cắm gỗ thông bị cưa thành 4-5m vào trong đất, ở giữa là những khối xi măng được vận chuyển đến từ công trường, sau đó lại chèn các thanh thép trộm từ công trường vào để cố định, cuối cùng đổ xi măng canxi cacbonat đã trộn lên.
Chờ đến khi xi măng khô rồi, một pháo đài bê tông đơn giản lại đáng tin đã được hoàn thành.
Về phần bên trong bức tường thì lại dùng khối xi măng và bê tông phế liệu xếp thành sườn dốc. Nếu gặp tập kích, những người chơi trong tường chỉ cần nằm rạp lên sườn dốc, sau đó mượn sự che chắn của pháo đài, đánh trả người tới xâm phạm.
Suy xét đến quy mô của trạm đội quân tiên đồn sẽ tiến thêm một bước mở rộng nữa trong tương lai, có thể xây thêm bên ngoài thành lũy một pháo đài phòng ngự, phối hợp với trạm gác cùng vọng tháp tiến hành canh gác.
"... Địa thế của toàn bộ công viên đầm lầy khá bằng phẳng, xung quanh viện điều dưỡng càng là một mảnh đồng bằng rừng rậm, không có đường dốc để làm pháo đài che chắn. Chúng ta có thể chặt gãy những cái cây ở xung quanh đây, như vậy nếu có bất kỳ mục tiêu nào đến gần đội quân tiền đồn, chúng ta đều có thể phát hiện đầu tiên!"
"Được đó người anh em, trong hiện thực anh rốt cuộc làm gì vậy?" Nhìn người chơi mới tới bên cạnh, vẻ mặt Lão Bạch kinh ngạc.
Cái ID [Đao Hạ Lưu Nhân] này anh có chút ấn tượng, nhưng cũng chỉ có một chút, anh chỉ nhớ là được thêm vào nhóm rất lâu về trước.
Không ngờ trong nhóm trò chơi nho nhỏ này, cư nhiên lại có thể ngồi cạnh nhiều lão đại ngọa hổ tàng long như thế.
Đao Hạ Lưu Nhân thẹn thùng cười, ngượng ngùng nói.
"... Tôi chỉ là một con chó kỹ sư thôi, bên cạnh đơn vị của anh, cả ngày uống trà xem báo, cũng không chừa ra mấy con mắt nhìn tôi một cái."
"Không có không có, trình độ này của cậu cũng được! Thật ra tôi cũng không ngờ hôm nay vậy mà có thể sửa xong mặt tường."
“Quá khen, thật quá khenl"
Trời đã xế chiều, chân trời cũng chuyển sang mờ nhạt.
Xào Trứng huynh đảm nhiệm đầu bếp, trước tiên đặt một cái nồi lớn trên mảnh đất trống trong viện điều dưỡng, ném những con cá mà Cuồng Phong bắt được từ trong hồ vào, làm một nồi canh cá hạt thông.
Mấy người chơi đều ngồi trên mặt đất, mỗi người một chén kèm với một miếng thịt xông khói. Một ngụm canh cá một ngụm thịt, ăn như thế này ngược lại có một mùi vị khác biệt.
Tất nhiên. Cũng không phải tất cả mọi người đầu có thể chấp nhận loại mùi vị này.
Ví dụ như Đằng Đằng ngồi dưới đất, lúc này đang bóp mũi, mặt ủ mày ê nhìn cái chén trong tay.
"Này, rất tanh đó..."
Cho dù là trong trò chơi hay là trong hiện thực, cô đều rất mãn cảm đối với mùi hương, thật sự không chấp nhận được kiểu nấu nướng có khẩu vị nặng như thế này.
Xào Trứng huynh cách đó không xa nghe thấy, mắt trợn trắng.
"Cô cho rằng tôi muốn... Ở đây ngay cả gia vị rượu cũng không có, tôi đã cố gắng hết sức rồi."
Biểu tình kia rõ ràng là thích ăn thì ăn.
"Tạm chấp nhận ăn đi, trò chơi này không ăn cơm sẽ bị đói." Dạ Thập cũng ở bên cạnh an ủi nói,"Nếu không cô bóp mũi rồi uống hết? Tôi có thể giúp đỡ."
Đằng Đằng né sang bên cạnh một chút.
"Cũng không cần."
Quản lý đại nhân đang ở bên cạnh cách đó không xa.
Nhưng anh không dùng cơm cùng những người chơi, chỉ ở chỗ này đợi một lát, rồi vội vàng rời đi.
Mà khi anh trở về lần nữa, không ít người chơi gần đó đều nhìn thấy, sắc mặt của anh xanh mét, tâm tình hình như không phải tốt lắm.
Các người chơi xôn xao một trận.
Chú ý tới tình huống cách đó không xa, Lão Bạch tò mò trong lòng, vì thế buông chén trong tay xuống, đứng dậy từ trên mặt đất.
Bước nhanh đi tới phía trước, anh kéo Cuồng Phong ở khá gần hỏi thăm.
"Anh em, xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt Cuồng Phong ngưng trọng, trầm giọng nói.
"Nghe nói..."
"Hình như chết người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận