Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 542: Thức tỉnh giả mới và chuẩn bị cho chiến tranh (2)

Chương 542: Thức tỉnh giả mới và chuẩn bị cho chiến tranh (2)Chương 542: Thức tỉnh giả mới và chuẩn bị cho chiến tranh (2)
Người sau ho nhẹ.
- Đạn pháo của khẩu súng đó không thể bay lên... Ban đầu chúng tôi dự định chuyển sang sử dụng pháo, nhưng chúng tôi không có thời gian. Sau đó, Muỗi đến và đưa ra một mức giá, nói rằng sẽ tiếp tục nghiên cứu của chúng tôi, chúng tôi đã bán cho hắn tất cả nòng súng họng pháo chưa kéo rãnh.
Nói đến đây, Xí Tác huynh tỏ vẻ tức giận.
- Kết quả là, anh ấy không có ý định tiếp tục nghiên cứu của chúng tôi, sau đó tôi mới biết rằng anh ấy đã cắt nòng súng thành những mảnh nhỏ và dự định chế tạo một khẩu súng cối 88mm cỡ nòng ngắn.
Lai Văn huynh lắc đầu và nói.
- Thật là kỳ quái!
Nghe vậy, Sở Quang hơi sững sờ.
Sau đó chết lặng.
Pháo phòng không biến thành súng cối.
Như thế có ổn không?!...
Vùng ngoại ô phía nam của thành phố Thiên Thủy.
Khu công nghiệp bị bỏ hoang ở sườn bắc.
Các nhà máy và tòa nhà đổ nát rất nhiều, có nhiều mảnh bê tông nằm rải rác trên mặt đất như tuyết rơi trên bầu trời.
Trong một nhà máy với những bức tường tương đối nguyên vẹn.
Những nô lệ rách rưới, gây gò đang mang đồ tiếp tế từ nhà kho vào nhà máy dưới con mắt cảnh giác của những người giám sát được trang bị vũ khí và roi da.
Có một nồi hơi rất lớn treo ở đây.
Lò chứa đầy sắt nóng chảy đang sôi sùng sục, nô lệ bên cạnh vẫn đang dùng xẻng đưa than vào phòng sưởi, cả căn phòng nóng như mùa hè. Tòa nhà bên cạnh cũng nóng như vậy.
Hơn 30 cái đe sắt được trưng bày trong tòa nhà nhà máy rộng rãi, những nô lệ ngực trần cầm búa đập mạnh vào các vật đúc nóng đỏ trên đe.
Sau khi rèn nóng, những vật đúc thô này được gửi đến một xưởng khác, nơi chúng được xử lý bởi một nhóm thợ thủ công lành nghề bằng các công cụ đơn giản như cái giữa, sau đó được những người khuân vác gửi đến xưởng cuối cùng để lắp ráp.
Giám thị đừng bên cạnh nhìn chằm chằm vào những nô lệ này, điều này làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi theo bản năng, bắp chân không khỏi run rẩy.
Ánh mắt kia trông không giống như đang nhìn con người.
Giống như đang nhìn vào thịt trên thớt.
Tuy nhiên, nếu có thể làm việc ở đây, ít nhất sẽ không bị ăn thịt. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, mày có thể sống sót... Đây là lời hứa' mà các giám thị đã đưa ra cho họ.
Và những người sống sót bị giam cầm trong ngục tối còn khốn khổ hơn nhiều.
Họ chỉ có hai kết thúc.
Hoặc để trở thành bia đỡ đạn, hoặc trở thành khẩu phần ăn.
Vào mùa đông, cái sau có nhiều khả năng hơn cái trước.
Trong văn phòng trên tầng hai của nhà máy, ấm áp như mùa xuân.
Ngồi sau một chiếc bàn làm việc cũ, một người đàn ông trông thô kệch trong chiếc áo khoác da với một ống điếu gỗ trong miệng.
Khói bay ra từ lá cây tinh thần đang cháy khiến hắn nhắm mắt lại hưởng thụ.
Tên hắn là Hắc Xà, thập phu trưởng của bộ lạc Tước Cốt, hắn được lệnh dẫn đầu một đội gồm 1. 000 người về phía nam để đột kích, nhưng hắn dừng lại ở đây vì tuyết dày.
Hắn thuộc Xà thị tộc, một đại tộc dù kém hơn tộc Nha tộc một bật trong bộ lạc Tước Cốt, nhưng có thể coi là dòng chính, chín tên bách phu trưởng dưới trướng hắn đều là loại người tàn nhân, có thể chiến đấu tốt.
Trên thực tế, đoạn thời gian trước là mười.
Tuy nhiên, Bách phu trưởng tên Tạp, trên đường chuẩn bị thiết lập một tiền đồn ở thành phố Thanh Tuyền, đã bị tấn công bởi những người sống sót ở đó, bây giờ không rõ tung tích.
Hắc Xà không cảm thấy tiếc nuối khi mất một Bách phu trưởng, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể thăng cấp cho một đội trưởng khác bất cứ lúc nào.
Điều thực sự làm hắn đau lòng là mất gần một trăm năm mươi anh em trong trận chiến đó, cũng như gần 100 viên đạn pháo 100 mm và hàng chục tấn khẩu phần lương thực.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Hắc Xà trở nên tức giận.
Đúng là thứ phá của.
Thế mà đổ tất cả chất dinh dưỡng của mình xuống cống và đốt hết những con chuột khô và dải thịt của mình.
Lãng phí là một hành động đáng xấu hổ.
Hắn thề rằng hắn sẽ lấy lại nguyên vẹn nguồn cung cấp bị mất từ những người này.
- Nghe tiếng sắt va chạm, thật tuyệt vời như thế... Khi mùa đông kết thúc, chúng ta sẽ có thêm trang bị cho hai bách nhân đội!
Với gần một ngàn nô lệ, vấn đề hậu cần của năm trăm người đã được giải quyết.
Những nô lệ này không chỉ được sử dụng làm lao động, mà còn là thực phẩm.
Hắc Xà cảm thấy mình là một thiên tài.
Sĩ quan Vides, người đang đứng ở bên cạnh, nhìn hắn, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt hắn không lạc quan cho lắm.
- Trận chiến này không nên kéo dài quá lâu, ngài nên nhận thấy rằng những bộ hạ của ngài đã gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ trong cả hai lần khi họ phát động các cuộc tấn công vào các khu định cư sống sót của người dân nơi đó... Rõ ràng, những người sống sót đã nhận thức được sự nguy hiểm và thậm chí đã thành lập liên minh và di chuyển đến các khu định cư xa xôi.
- Không đúng.
Đôi mắt của Hắc Xà nheo lại, trong khi khói vẫn còn bốc ra từ trong lỗ mũi, tiếp tục nói.
- Chờ bọn chúng tập hợp lại một chỗ, chúng ta sẽ có thể sẽ dùng một mẻ hốt gọ, tránh việc phải đuổi theo chúng chạy loạn khắp nơi. Nghe vậy, Vides lắc đầu.
Ý tưởng này quá lý tưởng.
Trước đây, hắn nghe được từ Kevin rằng những người sống sót ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền bị nghi ngờ đã làm chủ công nghệ chế tạo vỏ dập.
Điều này có nghĩa là họ có thể sản xuất vũ khí và đạn với số lượng lớn trong một khoảng thời gian ngắn và với chi phí rất thấp.
Mặt khác, về phía họ, do thiếu thiết bị sản xuất và hỗ trợ hậu cần hiệu quả. Ngay cả khi nô lệ đóng một vai trò không nhỏ, thành thật mà nói, họ khá hạn chế.
Cuộc chiến này càng kéo dài, sẽ càng nguy hiểm cho họ.
Tuy nhiên, so với Vides, Hắc Xà thân là thiên phu trưởng, rất lạc quan.
- Hãy thoải mái đi, bạn của tôi.
- Tôi biết họ rất khó đối phó, nhưng chúng ta có mó.
Súng lựu đạn 100mmI
Một quả đạn pháo nặng 20 ký đập xuống, trong vòng 30 mét sẽ không có một ngọn cỏ, các công sự bê tông dày nửa mét đều có thể dễ dàng bị nghiền nát.
Hỏa lực đáng sợ đó đủ để khiến bất kỳ thuộc địa sống sót nào dưới quy mô 10. 000 người phải tuyệt vọng.
Và họ có hai cái.
Hắc Xà nhàn nhã thêm một ít lá tinh thần khô vào tẩu thuốc, dù sao mùa đông năm nay cũng không có việc gì khác để làm.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa vang lên ở ngoài văn phòng.
Sau khi được phép đi vào, một kẻ cướp đoạt mặc áo khoác lông bước vào, dở dở ương ương chào theo kiểu quân đội, lớn tiếng báo cáo.
- Báo cáo!
- Thiên phu trưởng Sư Nha (*) gửi thư cho ngài, nói rằng họ đã xây dựng công sự bộ binh ở trấn Viễn Khê, mời ngài đến đó và tham gia vào cuộc săn mùa xuân!
(*Trước đó là Cương Nha giờ tác đổi Sư Nha) - Lạch cạch?
Hắc Xà vô thức liếc nhìn tấm bản đồ trên tường, nhưng không thấy nơi này ở đâu.
Vides, người đang đứng một bên, lớn tiếng nhắc nhở.
- Trấn Viễn Khê nằm ngay phía bắc thành phố Thanh Tuyền, cách khu Du Mộc của thành phố Thanh Tuyền khoảng 10 km và cách các công sự bê tông được xây dựng bởi những người sống sót ở vùng ngoại ô phía bắc khoảng 20 km.
Mà vùng ngoại ô phía nam của thành phố Thiên Thủy, nơi họ đang ở hiện tại có lẽ nằm ở phía đông bắc của thành phố Thanh Tuyền.
Dừng lại một lát, Vides hoàn thành nhiệm vụ của một sĩ quan tham mưu và đưa ra lời khuyên.
- Những người sống sót ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền không dễ đối phó, đó là một lựa chọn tốt để tập trung lực lượng chống lại họ.
Với hai đội 1. 000 người, không có vấn đề gì để lo lắng.
Rất nhiều người chỉ dựa vào số lượng để chất đống, họ cũng có thể chất đống những người sống sót ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền đến chết.
Tuy nhiên, trưởng quan của hắn dường như không nghĩ như vậy...
- Tại sao chúng ta phải tham gia cùng họ? Chúng ta có thể tự mình chiếm vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền.
Đôi mắt Hắc Xà nheo lại.
Theo quy tắc của những kẻ cướp đoạt, bất cứ ai giành được lãnh thổ đều có quyền cướp bóc.
Hành động với những người của Nha thị tộc, mình nhiều nhất có thể uống ngụm canh.
Nhưng một mình chiếm lấy vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền, sẽ là cơ hội để ăn một miếng thịt lớn.
Hắn có pháo, áo giáp và một số lượng bộ binh đủ để đối phó với một nhóm người nhặt rách.
Tại sao lại để cho người ta lấy đi công lao thuộc về mình. - Mặc dù ta và Sư Nha đều là Thiên Phu trưởng, nhưng bọn hắn là dòng chính, chúng ta hành động cùng nhau, cấp bậc của hắn sẽ cao hơn ta nửa cấp.
- Những người sống sót ở vùng ngoại ô phía bắc rất dễ đối phó, nhưng thành Cự Thạch lại là khối xương cứng rất khó gặm, nếu chúng ta đi theo họ, chúng ta có thể trở thành bia đỡ đạn của họ.
Híp lại cặp mắt giống như rắn độc, Hắc Xà chậm rãi tiếp tục nói.
- Chúng ta không những không thể đi theo bọn họ, mà còn phải đi trước bọn họ, giết chết con mồi trong thời gian ngắn nhất.
Trên khuôn mặt Vides hiện ra một chút bất lực.
Hắn biết rất rõ rằng người đàn ông này sẽ không lắng nghe hắn khi nói về quyết định ở cấp chiến lược.
Những kẻ cướp đoạt hầu như giống nhau, họ chỉ có chiến lợi phẩm của chiến tranh trong mắt, họ bị thúc đẩy chiến đấu với sự man rợ và hung dữ khắc sâu vào xương, không có gì khác.
Cho dù người của bộ lạc Tước Cốt có vẻ hung dữ hơn một chút, cũng không có sự khác biệt về bản chất.
Tựa như chó không đổi được thói quen đớp shit.
Nhìn Vides rơi vào im lặng, Hắc Xà cười nhẹ, nói vài lời trấn an.
- Hãy thoải mái đi, bạn của tôi, tôi không khinh thường đối thủ của chúng ta, tôi đã đưa ra phán đoán này sau khi tôi biết về lực lượng của họ từ những người anh em đã rút khỏi mặt trận.
Hắn vẫn tôn trọng vị cố vấn quân sự này, người đã giúp hắn giành chiến thắng trong nhiều trận chiến.
Nếu đổi sang người khác, cỏ trên mộ đã cao hai thước.
- Có muốn làm một điếu? Anh đã không còn là thành viên của Quân đoàn, không cần phải tuân theo quy tắc của Quân đoàn, và ở đây, chúng tôi có thể để anh có được sự giàu có hưởng ba đời không hết.
Nhìn điếu thuốc đưa đến trước mặt, Vides lắc đầu nói. - Không cần, tôi phải giữ đầu mình bình tĩnh mọi lúc.
Người của Quân đoàn không hút thuốc.
Uống nhiều nhất là rượu.
Đối với hắn, ba thứ: vàng, sắc đẹp và rượu vang là tuyệt hảo.
Hắc Xà mỉm cười, quơ quơ tẩu thuốc.
- Không đâu, lá tinh thần có thể làm cho anh tỉnh tảo gấp trăm lần, nhưng nếu anh không thích, quên đi.
Dựa lưng vào ghế, Hắc Xà nhìn hắn, nói tiếp.
- Tôi cần anh lập kế hoạch giúp tôi giành chiến thắng cuộc chiến này trong thời gian ngắn nhất có thể.
Vides ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
- Giữa tháng giêng thế nào?
- Đến lúc đó, bão tuyết lẽ ra gần như dừng lại, tác động của khí hậu không nên nghiêm trọng và chúng ta có thể gây bất ngờ cho họ trước khi mùa xuân bắt đầu.
Ngay khi mùa đông kết thúc, những người sống sót đó không nên chuẩn bị quá nhiều công sự, mùa đông lạnh giá này sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người như nhau.
Cho dù đó là phe phòng thủ hay là kẻ tấn công.
Hắc Xà võ tay khen hay.
- Cứ làm theo những gì anh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận