Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 213: Thủ lĩnh, chúng ta có lợi thế rất lớn (2)

Chương 213: Thủ lĩnh, chúng ta có lợi thế rất lớn (2)Chương 213: Thủ lĩnh, chúng ta có lợi thế rất lớn (2)
Nói xong, Hải Ân mở rương trong tay ra, bên trong là từng vòng cổ do xương ngón tay xâu chuỗi mà thành.
Ánh mắt của Hùng trong nháy mắt rụt lại một chút, quyền phải đập mạnh vào tay vịn của ghế.
- Tôi muốn cắt đứt tứ chi của đám chuột này rồi ném chúng vào ngục tối để nuôi gián.
Tiếng gầm gừ thô lỗ quanh quẩn trong doanh trướng, ngọn lửa trên chậu than đều lắc lư theo. Từng kẻ cướp đoạt lão luyện đứng ở một bên nắm chặt đao, rìu bên hông, thần sắc nhìn Hải Ân bắt đầu lóe lên vẻ nguy hiểm.
Chỉ chờ thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ tiến lên băm thứ vô lễ chọc giận thủ lĩnh này thành thịt nát, trút giận cho thủ lĩnh vĩ đại.
Cảm nhận được sự tức giận của HÙng.
Hải Ân một hơi cũng không dám thở dốc, rơi lệ tiếp tục tố cáo.
- Kính thưa thủ lĩnh đại nhân tôn kính, ngài không biết, tôi đến đó đã gặp phải cái gì! Tôi đã mang theo mục đích hòa bình, đi vào doanh trại của họ, thậm chí chủ động bàn giao vũ khí cho lính gác của họ. Nhưng tôi vừa nhìn thấy thủ lĩnh của bọn họ, người nọ đã hạ lệnh nhốt ta vào tù.
- Bọn họ căn bản không muốn đàm phán, cũng không có ý định đàm phán! Người nọ ném hòm gỗ cho tôi, chẳng những cười nhạo tôi, nói người mà ngài muốn đều ở chỗ này, còn bảo ta... Bảo tôi đem về đốt cho ngài xem.
- Tuy rằng bọn họ không có lập tức treo cổ tôi, nhưng có lẽ sợ tôi tiết lộ nội tình của bọn họ, kiên trì nhốt tôi không cho rời đi. Tôi lo lắng đêm dài lắm mộng, trời sáng sẽ bị diệt khẩu, vì thế dùng tiên giấu ở đế giày mua chuộc canh gác, mang theo rương gỗ suốt đêm chạy ra khỏi doanh trại của bọn họ.
- Tuy nhiên những người đó phản ứng rất nhanh, lập tức ý thức được tôi biến mất, phái thợ săn đuổi giết tôi. Ta không dám đi về phía Bắc, chỉ có thể đi đường vòng về phía đông, nhưng trước khi tiến vào thành khu, vẫn bị bắn một mũi tên.
- May mà mũi tên kia không bị thương đến chỗ yếu hại, tôi giấu di vật của thủ hạ ngài ở trong thùng rác, mình thì chui vào một chỗ phế tích, cơ hồ chân trước vừa đi vào, bọn họ đã lục soát đến! Nhưng may mắn thay, họ không nhận thấy tôi, tôi đã ẩn trong đống đổ nát cho đến khi bình minh, mãi khi họ trở về.
- Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, tôi một khắc cũng không dám trì hoãn, lập tức mang theo rương, trở về báo tin cho ngài.
Hải Ân một phen nước mũi một phen nước mắt nói, Hùng ngồi trên ghế ngồi, cuối cùng cũng dời lửa giận khỏi người hắn.
Ánh mắt gắt gao tập trung trên người Hải Ân, Hùng trầm giọng hỏi.
- Ông nói rằng bọn chúng lo lắng ông sẽ tiết lộ nội tình của chúng? Bọn chúng có nội tình thế nào?
Hải Ân nhanh chóng nói tiếp.
- Những người đó thật ra cũng không phải cư dân của nơi trú ẩn, chỉ là những người nhặt rác không biết từ đâu du đãng tới đây, bọn họ dựa vào lừa gạt, tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm một nơi trú ẩn giấu trong công viên đất ngập nước, mặc áo khoác màu xanh của bọn họ, giả vờ là cư dân của nơi trú ẩn, cũng mượn cơ hội này lừa gạt những người đi ngang qua đất chết.
- Bọn họ cũng không mạnh như bề ngoài, chỉ là một đám ác nhân ngu ngốc, khi dễ mềm sợ cứng. Số lượng của bọn họ càng không nhiều lắm, chỉ có chừng ba mươi người, còn lại đều là tù binh của nơi trú ẩn ban đầu. Chuyện bọn họ thích làm nhất, chính là đêm khuya đốt một đống lửa trại ở giữa doanh địa, sau đó dắt những tù binh có nhan sắc không tồi ra mở tiệc... Ngài hiểu những gì tôi đang nói chứ.
- Cho nên nếu ngài tính toán ra tay với bọn họ, tốt nhất là lựa chọn rạng sáng đêm khuya.
Hải Ân cúi đầu xuống, bắt đầu kể câu chuyện mà ai đó đã nói cho ông.
- Đó là thời điểm bọn họ phòng ngự lơi lỏng nhất, rất nhiều người thậm chí ngay cả quần áo cũng không mặc. Ta chính là nhân cơ hội lúc đó trốn thoát.
Tù nhân.
Trong nơi trú ẩn.
Khuôn mặt của Hùng hiện lên một chút tham lam. Người nhân bản mà mà phố Bethe dâng lên đã sớm bị hắn chơi hỏng, hiện tại có lẽ đã đã bị thủ hạ của hắn phá thành từng món linh kiện.
Huống hồ, cái loại đồ chơi không có bất kỳ tâm tình dao động nào, không kêu thảm thiết cũng không khóc, căn bản không cách nào khiến cho hắn hứng thú.
Nếu không có la hét, làm thế nào để thể hiện sự mạnh mẽ của mình?
Mà những người từ trong nơi trú ẩn đi ra thì khác, vô luận ở nơi nào, những người đó đều là hàng hóa thượng đẳng nhất.
- Súng thì sao? Họ có bao nhiêu súng?
Hùng hỏi chuyện hắn ta quan tâm nhất.
Thấy vị thủ lĩnh này đã động tâm, trong lòng Hải Ân vui vẻ, vội vàng nói.
- Nhiều nhất là ba mươi thanh! Một nửa trong số là tịch thu từ những người của ngài! Hơn nữa đạn dược của bọn họ dự trữ rất ít, hơn phân nửa người thậm chí còn dùng cung tiễn, tiêu thương.
- Ngài nhìn vết thương ở chân tôi, đó là mũi tên mà họ bắn để lại.
Nghe đến cung tên.
Biểu hiện của Hùng thậm chí còn khinh miệt hơn.
Những thứ nguyên thủy kia đều là vũ khí của những người nhặt rác, trừ phi rất ít 'Người Thức Tỉnh có năng lực đặc thù, hoặc là người biến chủng cơ bắp rất phát triển, đại đa số mọi người chỉ cần có điều kiện, thà rằng dùng thuốc súng đen, cũng sẽ không dùng trường mâu và cung tiễn để đánh nhau.
Thân thể Hùng dài hai thước, cả người đều là khí lực, bốn người cùng nhau quật tay đều không nhúc nhích được một cánh tay của hắn. Người bình thường mang khôi giáp hai ba mươi ký đã đi không nổi, nhưng khôi giáp của hắn lại nặng tới trăm ký, trong đó giáp ngực lại là thép đồng nhất nặng năm mươi ký.
Đừng nói cung nỏ trường mâu, cho dù súng bắn vào trên đó cũng giống như gãi ngứa, nhiều lắm là lưu lại chút vết trây xước.
Theo hắn thấy, giãm chết những tên nhặt rác kia, không khác gì giãm chết một tổ kiến.
- Đại nhân, tôi cảm thấy vẫn phải suy nghĩ cẩn thận một chút về chuyện này. Một người đàn ông đứng bên cạnh cúi đầu, trầm giọng tiếp tục nói.
- Thực lực của Chồn và Tra cũng không kém, bộ tộc của bọn họ cũng là hạng người dũng mãnh thiện chiến. Nhưng hai người bọn họ liên tiếp gục vào tay đám người nhặt rác kia, tôi luôn cảm thấy chuyện có gì đó kỳ lạ.
Nghe được lời phát biểu này, trong lòng Hải Ân nóng nảy, đang muốn mở miệng. Tuy nhiên lại thấy Hùng khoát tay, trực tiếp cắt đứt lời nói của người đàn ông mặt ngựa kia.
- Chồn hữu dũng vô mưu, Tra có mưu không dũng, hai người không thể xưng là tinh nhuệ. Chỉ là một đám người nhặt rác mà thôi, tôi tự mình dẫn đội, tập trung tất cả mọi người, nghiền chết đám kiến hôi kia.
Hùng không muốn kéo dài quá lâu.
Kéo dài quá lâu, tuyết càng rơi càng lớn, thời tiết càng ngày càng lạnh, trận chiến này càng không dễ đánh.
Huống hồ những tù binh nơi trú ẩn kia đều bị những người nhặt rác đùa chết, mình còn chơi cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận