Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 459: Hắc Xà dong binh đoàn! Vong! (2)

Chương 459: Hắc Xà dong binh đoàn! Vong! (2)Chương 459: Hắc Xà dong binh đoàn! Vong! (2)
Phương Trường suy nghĩ một lát nói:
- 200 bạc hẳn là bảo đảm, tôi cảm thấy tay súng bắn tỉa này có tác dụng lớn, nếu không giữ lại trước... Dạ Thập, cậu đang chơi cái gì?
- Mẹ kiếp, súng bắn tỉa này cũng quá đẹp trai.
Ôm súng trường bắn tỉa nhặt lên từ trên mặt đất, tay phải Dạ Thập nhiều lần ma sát ở trên nòng súng, hai mắt tỏa sáng, giống như phát hiện ra bảo tàng.
Vỏ ngoài màu xanh nhạt, hộp máy nặng nề, chiều dài tràn ngập cảm giác an toàn cùng với bình thổi lửa của họng súng, tất cả đều thể hiện uy lực của nó. Điều khiến Dạ Thập động tâm nhất chính là, kính ngắm quang học của ống ngắm phía trên, tỷ lệ bội số tối đa 6 lần, hơn nữa, còn có thể điều chỉnh tốc độ bội số, độ dài tiêu cự.
Điều này là tốt hơn nhiều so với kính viễn vọng mà hắn đã mua từ cửa hàng NPC.
- Tôi quyết định rồi.
Dạ Thập Nhất nghiêm túc nhìn Phương Trường.
- Sau này gọi nó là đại pháo.
Nghe đến cái tên này, Phương Trường không nhịn được mà chửi bới.
- Cậu mẹ nó có thể lấy một cái tên đỡ sida một chút hay không.
Dạ Thập liếc mắt một cái.
- Cắt, sida cũng không qua cái tên Bình Minh của anh.
- Bình Minh mà sidal!
- ... Được rồi, ngoài còn có người,
Xuyên qua cửa sổ hành lang nhìn đường phố ngoài, Cuồng Phong nói.
- 200 bạc đã đến tay, nói như thế nào? Các anh có muốn tiếp tục không?
Nhìn chằm chằm vào con đường phía dưới tiếng súng vang lên, Phương Trường bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nhìn về phía Dạ Thập nói.
- Dạ Thập, từ nơi này có thể bắn được sao? - Tôi xem một chút!
Dạ Thập ôm súng trường bắn tỉa tiến đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, ánh mắt hơi híp lại.
- Hơi xa một chút, góc nhìn không quá OK. Nhưng vấn đề không nên lớn.
- Bản đồ cách 800 mét, chúng ta hiện đang ở tầng 19.
Phương Trường nắm chặt vai hắn.
- Huynh đệ đầu tiên trong đội có trang bị nóng tốt nhất, xem cậu biểu hiện rồi. ...
Cách đó 800 mét.
Lối vào ga tàu điện ngâm Garden Street.
Tiếng súng vang vọng không ngừng, cả con phố rối loạn.
Người chơi dùng phốt pho, kali nitrat và đường trắng làm thành bom khói, trên đường đầy khói, ném lựu đạn làm từ thuốc súng đen, đạn từ vũ khí giống như không cần tiền, đồng loạt hướng đến trận địa của lính đánh thuê mà chào hỏi, ngắn ngủi ba phút đã đẩy trận địa đến giữa đường.
- Nổ súng! Bắn đi!
- Mẹ nó, bọn họ rốt cuộc còn có bao nhiêu người.
- Không biết! tôi chỉ biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, đạn của lão tử đều sẽ không còn!
Mùi thuốc súng chói mũi tràn ngập cả con đường, viên đạn bay tán loạn trên không trung.
Ngọn lửa phun súng máy chiếu vào mặt Lambert đỏ bừng, lúc đầu hắn chỉ bắn, sau đó không thể không bắn để đối phó, đến bây giờ nòng súng đã nóng lên.
Nhưng mặc dù như vậy, vẫn không cách nào ngăn cản những người sống sót này mãnh liệt công kích như thủy triều!
Những người này có điên không?.
Chẳng lẽ bọn họ đều không sợ chết.
Để phòng ngừa bị biển nhấn chìm, phòng tuyến của tiểu đội € không thể không rút lui, cuối cùng lui đến lối vào ga tàu điện ngầm Garden Street.
Lambert một lần nữa lắp súng máy, nhịn không được mắng chửi trong kênh thông tin. - Chết tiệt! Carl đâu! Thằng chó đó ngủ gục rồi à?
- Tôi có một loại dự cảm không tốt...
- Bất kể cậu có linh cảm gì, đều bảo vệ vị trí cho tôi! Đội A và B của chúng ta vẫn còn dưới tàu điện ngâm -
Đang nói chuyện, trước ngực đồng đội bên cạnh LangBert nổi lên một chuỗi mưa máu, ngay cả một tiếng kêu đau đớn cũng không kịp phát ra, liền ngã xuống đất.
- Bắn tỉa!
Trong lòng LamBert kinh hãi vạn phần, đang muốn lui về phía sau, lại là hai quả rocket đâm thủng sương mù, một phát chạy vào ga tàu điện ngâm, một phát đụng vào trên hâm trú ẩn đá bê tông trước người bọn họ.
Ngọn lửa phát nổ gần như đốt cháy tóc, Lambert ngã nhào xuống đất, lộn nhào một cái, nắm lấy súng trường của đồng đội và trốn trong tàu điện ngầm.
Vượt qua cổng kiểm tra an ninh, một đường chạy như điên đến sân ga, hắn xoay người nhảy vào trong xe, nâng súng trường nhắm vào cầu thang phía sau.
Trong khi thở hổn hển, hắn nói.
- Nơi này là tiểu đội C, trận địa mặt đất đã thất thủ, chúng ta phải tìm nơi mới ——
Chữ mới nói được một nửa, phía sau bỗng nhiên có một đạo kình phong đánh tới, mạnh mẽ nện vào sau gáy LangBert, đập hắn trực tiếp ngất xỉu.
- Ha ha hat! Hồi vốn, hồi vốn!
Muỗi cầm cây thép, kích động hận không thể bổ sung thêm một gậy cho tên quái tinh anh màu đỏ này.
Nhặt không một người, quả thực sảng khoái rồi.
- Cậu kích động cái gì? Lúc này mới 200 bạc, muốn hồi vốn còn thiếu một cái đầu nữa —— mẹ nó?
Chuột Đồng cùng Muỗi đi ra từ bên cạnh toa xe, liếc mắt một cái đã nhìn trúng khẩu súng trường sơn đen trên mặt đất.
Đưa tay nhặt nó lên, nhìn đèn pin chiến thuật và tay cầm thẳng đứng treo dưới họng súng, trong mắt Chuột Đồng lóe ra hào quang hưng phấn. - Súng trường này thật đẹp...
Tuy rằng so ra kém Thiên Nga Đen của hắn, nhưng bán hai ba trăm bạc hẳn là không thành vấn đề chứ?
- Một khẩu súng lục, còn có hai quả lựu đạn. Áo chống đạn này cũng có thể dùng được!
Trương Hải che mông, không biết từ khi nào đã chạy tới từ trong xe bên cạnh, đang dùng bàn tay nhàn rỗi hưng phấn sờ soạng trên người 'quái tinh anh' này, vừa sờ còn vừa lẩm bẩm.
- Phát tài rồi, phát tài.
Muỗi và Chuột Đồng nhìn nhau, giao tiếp bằng mắt không nói nên lời.
'Có liên quan gì đến cậu ta?'
'Ma mới biết...
Trên mặt đất.
Các đường phố liền kề ga tàu điện ngâm Garden Street.
Nhìn xa xa tràn ngập khói thuốc súng, rõ ràng là thời tiết âm mười mấy hai mươi độ, Lưu Cửu Nguyệt lại cảm giác lòng bàn tay mình chảy ra mồ hôi.
Áp tải đội lạc đà trở về trang trại Brown, tình cờ đi ngang qua đây, từ đầu đến cuối nhìn thấy toàn bộ trận chiến.
Trong lòng hắn chỉ có một cảm nghĩ.
Quả thật rất mạnh mẽ.
Hộ vệ bên cạnh nuốt nước miếng, cùng một gã hộ vệ khác nhỏ giọng ghé tai.
- Đánh xong rồi sao?
- Hình như thế...
- Trong ga tàu điện ngầm này rốt cuộc cất giấu cái gì, sao không chỉ có những người ở ngoại ô phía bắc, ngay cả lính đánh thuê của thành Cự Thạch cũng xuất hiện ở đây.
- Mặc kệ giấu cái gì, cũng không phải là chuyện chúng ta có thể quản.
Cắt đứt tiếng nói chuyện của các hộ vệ, Lưu Cửu Nguyệt nuốt nước miếng, nói tiếp. - Tiếp tục lên đường đi, chiến đấu đã kết thúc rồi.
Hàng xóm gần công viên đất ngập nước có thể mạnh hơn họ nghĩ.
Hắn bỗng nhiên có chút hiểu được, vì sao Brown tiên sinh phải chủ động hiến lương thực cho những người đó... ...
Trụ sở đài phát thanh thành Cự Thạch.
Hans, người dẫn chương trình át chủ bài của đài phát thanh, đang ngồi trong phòng thu, hai chân vểnh lên bàn, nhìn thông cáo báo chí mà đồng nghiệp vừa gửi tới.
Tuy rằng tư thế rất thả lỏng, nhưng biểu tình của hắn cũng không buông lỏng, thậm chí dần dần viết lên một tia nghiêm trọng cùng khẩn trương.
Đột nhiên, hắn ngồi thẳng từ ghế, nhìn về phía đồng nghiệp đang đứng trong phòng phát thanh.
- Doàn lính đánh thuê Hắc Xà thua? Thua một đám người dân quê? Cái này sao có thểi Có phải đã nhầm lẫn ở đâu không?!
Đồng nghiệp đứng trong phòng thu lắc đầu và nói.
- Ngoài ý muốn không chỉ có một mình ngươi, tôi đã nhiều lần xác nhận với người trong đài quan sát hai lần, nhưng kết quả thu được đều giống nhau.
- Đoàn lính đánh thuê Hắc Xà đánh lén triệt để chọc giận đám dân quê ở ngoại ô phía bắc, bọn họ phái ra ít nhất một trăm người vây quanh. Tiểu đội do đoàn trưởng Pruitt lưu lại trên mặt đất bị tiêu diệt hoàn toàn, hai tiểu đội còn lại bị vây khốn ở trong ga tàu điện ngầm, hiện tại xem ra hẳn là lành ít dữ nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận