Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 475: Bây giờ là năm nào? (1)

Chương 475: Bây giờ là năm nào? (1)Chương 475: Bây giờ là năm nào? (1)
Thân là một người chơi chuyên nghiệp trong phật hệ, so với chỉ tiết tốn thời gian như tìm tòi, cô có khuynh hướng chờ hướng dẫn ra rồi bổ sung 10% này...
- Tôi có thể khẳng định, tôi tuyệt đối không có nhìn lầm!
Nha Nha vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đừng quên tôi chính là hệ cảm giác.
Nghe được những lời này, biểu tình của Đằng Đằng có chút vi diệu.
Hệ cảm giác?
Chẳng lẽ không phải hệ nấm sao...
Cũng không chú ý tới biểu tình vi diệu của Đằng Đằng, ngón trỏ Nha Nha mò mẫm theo bên cạnh bể thủy canh, rất nhanh phát hiện ra chỗ khiến cô cảm thấy mất tự nhiên là cái gì.
Chỉ thấy bên cạnh bể thủy canh, in một dấu vết màu xanh nhạt nhỏ.
- Là độc?!
Nha Nha trong lòng khẽ động, tiến lại gần cẩn thận quan sát.
Dấu vết đó rất nông, cũng rất nhỏ, tựa như tơ nhện phun ra. Nếu không phải cảm giác 10 điểm của cô, hơn nữa thiên phú 'độc tố trực giác', thật đúng là bỏ sót.
Ý thức được điểm này, biểu tình trên mặt Nha Nha trong nháy mắt hưng phấn lên.
Không sai đâu.
Đó là độc tố.
Dọc theo dấu vết đứt quãng kia một đường mò mẫm, rất nhanh cô đi tới bên cạnh một mặt vách tường.
Đi theo phía sau Nha Nha, Đằng Đằng không hiểu ra gì.
- Có gì ở đây?
- Thiên phú của tôi là phát hiện độc tố, trên mặt đất có nọc độc khô cạn. Nhưng manh mối đến đây bị gãy, có phải trong tường không? Nha Nha gõ hai cái vào tường.
Nhưng có lẽ do tường quá dày, chỉ nghe âm thanh, căn bản không cách nào xác định phía sau có phải ẩn giấu cái gì hay không.
Đằng Đằng hồ nghi nói.
- Đây là một bức tường rất bình thường, cô có nhìn nhầm —
Lời mới nói được một nửa, hai tay Nha Nha mò mẫm trên vách tường, bỗng nhiên giống như đụng chạm vào cơ quan gì đó, trên tường phát ra một tiếng vang trong vắt.
Ngay sau đó, bức tường hợp kim nhìn như bằng phẳng kia, bỗng nhiên lộ ra một khe hở, bắt đầu vững vàng di chuyển về phía hai bên, lộ ra thông đạo sau lưng.
Bức tường này lại là một cánh cửa ngầm.
Hai người chơi nhỏ đứng trước vách tường, ngây ngẩn cả người ngay tại chỗ.
Đằng Đằng nuốt nước miếng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Tôi, chúng ta đây là... Cô đã tìm thấy bản đồ ẩn?
Ngay cả các đại lão cũng không phát hiện ra bản đồ ẩn giấu, lại có thể lại dễ dàng như vậy bị hai người bọn họ tìm được?!
Mặc dù chủ yếu là công lao của Nha Nha...
Tuy nhiên, bây giờ rõ ràng không phải là thời gian để thảo luận về công lao.
Nhìn thông đạo giấu sau vách tường, trên mặt Nha Nha đầy kích động, hưng phấn ôm lấy Đằng Đằng.
- Trứng màu! Đó là một quả trứng!
- Ha ha ha ha, không hổ là tôi, lại có thể thật đúng là để cho tôi tìm được.
- Lẩm bẩm ——.
Đằng Đằng bị vùi đầu, phát ra âm thanh như chết đuối.
Trứng đâu sao chưa thấy.
Cô chỉ cảm thấy thanh máu của mình sẽ trống rỗng...
Lối đi ẩn đằng sau bức tường rất tối. Thậm chí có thể dùng đưa tay không thấy năm ngón tay để hình dung.
Mạch điện ở đây tựa hồ cũng không liên hệ với thế giới ngoài, tuy rằng góc tường dán một thứ giống như dải phát sáng, nhưng đến gần lại một chút phản ứng cũng không có.
Dựa vào ánh sáng phát ra từ VM, hai người chơi nhỏ với tâm tình kích động và thấp thỏm, hướng trong thông đạo thăm dò đi qua.
Đằng Đằng mũi đỏ tai hồng, hai tay ôm bả vai chà xát, nhìn trái nhìn phải một cái.
- Lạnh quá. Sao tôi cảm thấy nhiệt độ ở đây thấp hơn ngoài.
- Quả thật có chút... Hơn nữa còn có một loại cảm giác âm trầm.
Nha Nha rụt cổ lại, khẩn trương nhìn phía trước.
- Cô nói có thể có thứ gì kỳ quái nào chạy ra hay không?
- Ví dụ như?
-U,U Linh vân vân...
Chuyện ngu ngốc này là gì vậy?
Nghe được phát biểu không não này, Đằng Đằng thở dài nói.
- Không có khả năng đúng chứ, tốt xấu gì cũng là trò chơi phong cách khoa học viễn tưởng, cho dù thật sự có thứ gì đó chạy ra, hẳn cũng là mấy con gặm nhấm, bò sát hoặc là nhện lớn các loại chứ?
- Đừng nói nữa! Cô đừng làm tôi sợ.
Nha Nha dừng bước, không dám đi về phía trước.
Đằng Đăng bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn cô một cái.
- Tôi chỉ thuận miệng nói, vê phần có thật hay không? Nói xem, không phải cô là hệ cảm giác à? Hơn nữa đẳng cấp cũng không thấp nữa. Cho dù có loại vật này, thuộc tính cảm giác cũng có thể cảnh báo chứ.
Nghe được những lời này, mặt Nha Nha Nha đỏ lên, thấp giọng nói.
- Tôi... Tôi không giỏi chiến đấu, kinh nghiệm tăng lên đều là nhờ thu thập.
Tuy rằng đẳng cấp tăng lên, nhưng kinh nghiệm chiến đấu cơ hồ là 0... Đằng Đằng thử hiểu một chút, hẳn là ý tứ này. - Không có việc gì, tôi cũng giống như vậy. Nhưng tôi nghĩ rằng, cô tốt xấu là một người đã chết một lần, nên có kinh nghiệm về vấn đề này.
Nha Nha Vẻ mặt đau khổ nói.
- Đó là những gì tôi nói, nhưng tôi không muốn chết, cô có biết đến đêm không có mũ chơi game là khó khăn như thế nào?
Thật vậy.
Đằng Đằng hoàn toàn không thể tưởng tượng được, đêm không đội mũ chơi game nhàm chán đến mức nào.
Trò chơi này chỉ đơn giản là độc hại.
Kể từ khi có mũ chơi game, nhu cầu xã hội thực tế đã giảm xuống còn 0. Sau khi tan tầm hoàn toàn mất tích, không còn ai nhắn tin quấy rầy cô nữa, có người thời điểm không nhìn thấy.
Không cần phải đối phó với các mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân, có thể làm những gì bạn muốn làm một thế giới chỉ đơn giản là tuyệt vời.
Hai tay dán sau lưng Nha Nha, Đằng Đẳng thúc giục đẩy cô đi về phía trước.
- Vâng vâng. Mau đi thôi, đợi thêm một lát nữa trứng màu sẽ nguội đi.
- Ô, cô đừng đẩy tôi.
Phía trước thật sự muốn có cái gì, nghe được âm thanh của hai người, chỉ sợ đã sớm phát hiện các cô.
Khóe miệng đằng đằng không khỏi nhếch lên, trong lòng không chút hoảng hốt.
Nếu thật sự kích hoạt chiến đấu...
Nha Nha nhiều thịt, hẳn là có thể ăn một lát chứ?
Xin tình nhân ngực lớn của tôi yên tâm.
Đằng Đằng sẽ đi ra ngoài gọi tiếp viện, báo thù cho cô.
Hành lang nhanh chóng kết thúc.
Xuyên qua một cánh cửa, hai người lặng lẽ đi vào một căn phòng rộng chừng hai ba mươi mét vuông. Nó giống như một nhà kho với 20 cabin ngủ đông.
Trong nháy mắt nhìn thấy những khoang ngủ này, ánh mắt Nha Nha nhất thời biến thành màu bạc.
- Khoang ngủ đông.
Một khoang ngủ được bảo quản tốt có thể bán 50 - 100 bạc.
Quay đầu nhìn về phía Đằng Đằng, ánh mắt Nha Nha lấp lánh phát sáng nói.
- Đằng Đằng! Chúng ta mỗi người một nửa!
- Cô đang nói những lời ngu ngốc gì đấy, những thứ ở đây không thể mang đi... Chẳng qua, đây hẳn là trứng màu rồi.
Tất cả 20 khoang ngủ đông đều đóng cửa.
Đằng Đằng đi vào, ghé vào nắp khoang nằm nhìn thoáng qua. Nhưng không nhìn không sao, vừa nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, môi run rẩy nói.
- Chết, người chết...
Trên hài cốt khô héo khoác áo khoác màu lam, chất hữu cơ cơ hồ đã thối rữa, chỉ còn lại một lớp da khô héo cùng nấm mốc.
Sợ hãi tự nhiên sinh ra, cô theo bản năng lui vê phía sau nửa bước, sau gáy vừa rồi đụng phải một chỗ mềm mại.
- Rất nhiều thi thể, là bởi vì khoang ngủ bị mất điện sao?
Nha Nha nha đứng ở phía sau Đằng Đằng ngược lại không để ý, tay phải ma sát cằm, nhìn chằm chằm thi thể khô trong khoang ngủ đông lâm vào trầm tư.
Thấy cô còn có tâm tư quan sát, Đằng Đằng nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, khẩn trương nhỏ giọng nói.
- Cô, cô không sợ sao?
Nha Nha nghiêng đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận