Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 243: Cậu Đặt Cái Bug Thẻ Này Ở Đâu? (2)

Chương 243: Cậu Đặt Cái Bug Thẻ Này Ở Đâu? (2)Chương 243: Cậu Đặt Cái Bug Thẻ Này Ở Đâu? (2)
Lần này Sở Quang cố ý mua thêm mấy bộ, dùng đến đầu xuân năm sau hẳn là không có vấn đề gì.
Để vận chuyển những hàng hóa này, thương hội Mã Đề Thiết đã huy động tổng cộng mười con bò Tây Tạng biến dị, cùng với tám tay hảo thủ cầm súng trường ổ quay để hộ tống.
Nhìn những người dỡ hàng này, Sở Quang nhìn thoáng qua Hải Ân bên cạnh nói.
- Lại nói tiếp, người kia nói mình là nhân viên tạm thời của thương hội Mã Đề Thiết. Họ là đồng nghiệp của ông?
Hải Ân cười hắc hắc giải thích.
- Mặc dù tất cả chúng tôi đều là nhân viên của thương hội Mã Đề Thiết, những nhân viên như tôi có thể hơi khác so với những người hiểu ngài.
- Nói một cách đơn giản, mối quan hệ của chúng tôi với các doanh nghiệp giống như hợp tác hơn là thuê. Những người bảo vệ thương gia và bò Tây Tạng mà ngài nhìn thấy là tài sản của các thương nhân, và những hàng hóa đó là những nhân viên của chúng tôi trả tiền để mua.
Trong lòng Sở Quang khẽ động.
- Mua từ thương hội?
Hải Ấn kinh ngạc nhìn Sở Quang một cái, tựa hồ ngoài ý muốn hắn lại có thể biết, gật gật đầu nói.
- Đúng vậy, hàng hóa của chúng tôi đều là thương hội thống nhất mua sắm, người bán trên cơ bản cũng đều là khách hàng của thương hội. Ngoại trừ lần này. Mỗi một giao dịch chúng tôi đều sẽ đối chiếu, trừ đi chi phí nhập hàng, thuê hộ vệ, chúng tôi còn cần từ lợi nhuận chia cho thương hội sáu mươi phần trăm.
Nghe có vẻ giống như một hệ thống liên doanh.
Nhập hàng, hậu cần thậm chí ngay cả quan hệ khách hàng đều là của 'Trụ sở chính, mà Hải Ân giống như thương nhân tham gia liên minh. Cứ như vậy cho dù mua bán thua lỗ, thương hội Mã Đề Thiết cũng không cần phải gánh chịu bất kỳ rủi ro nào, tổn thất hoàn toàn là của thương nhân đưa vào nhập.
Và nếu mua bán kiếm được, các công đoàn sẽ rút ra sáu mươi phần trăm lợi nhuận từ nó.
Không, cho dù thua lỗ, đối với thương hội bên này mà nói cũng là kiếm được.
Dù sao tất cả thương nhân gia nhập này đều lấy hàng từ thương hành, thương hội khẳng định không có khả năng dựa theo giá thành mà bán những hàng này cho thương nhân gia nhập, trong này khẳng định có một bộ phận lợi nhuận bị giữ lại.
Nghĩ tới đây, trong lòng Sở Quang nhịn không được cảm khái.
Cắt rau hẹ vẫn là điều mà đám dân bản xứ này lành nghề.
So sánh với bọn họ, mình quả thực quá nhân từ.
Tuy nhiên phương thức giao dịch này, sau này mình ngược lại có thể tham khảo một chút.
Ví dụ, được sử dụng trên hệ thống thương mại tự động. ....
- Tạm biệt, bằng hữu của tôi, hy vọng mùa xuân năm sau còn có thể cùng các anh thỏa thuận vui vẻ!
Việc giao hàng cuối cùng cũng hoàn tất, Hải Ân mang theo hai tên vệ sĩ của ông ta đứng ở bên cạnh thương đội, cởi mũ chào hỏi Sở Quang.
Sở Quang thản nhiên cười cười, vẫy tay.
- Một đường thuận buồm xuôi gió.
Hải Ân sảng khoái cười nói.
- Ha ha ha, chỉ sợ chúng tôi phải đi ngược gió một trận! Đi trước một bước và chúc may mắn!
Đoàn người bắt đầu lên đường.
Lúc này Sở Quang chú ý tới, nữ lính đánh thuê đi theo bên cạnh Hải Ân, bỗng nhiên quay đầu lại, mắt đầy u oán nhìn hắn một cái.
Ánh mắt vừa tiếp xúc, nữ lính đánh thuê kia cũng không hề xấu hổ, thậm chí tùy tiện ném một nụ hôn gió bay về phía hắn, cũng dùng khẩu hình để lại một câu 'Chúng ta còn có thể gặp lại.
Sau đó, cô theo thương đội cùng nhau biến mất trong sương mù tuyết mênh mông.
Sở Quang hơi sửng sốt một chút, cau mày suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nhớ tới tên người này, càng không hiểu ra sao đối với hành vi cuối cùng của cô.
Tên gọi là... Wendy?
Hay gọi Helen?
Dù sao thì hắn cũng chỉ nghe thương nhân tên Hải Ân kia nói qua một lần, ai sẽ lưu ý lính đánh thuê bên cạnh một gã thương nhân gọi là cái gì chứ?
Quên đi, lười suy nghĩ về vấn đề không quan trọng này.
Sở Quang lắc đầu, kêu người chơi đưa vật tư từ bán nô lệ đổi được lên xe ba gác, chuẩn bị kéo về kho hàng của căn cứ tiền đồn.
Tuy rằng bản thân Sở Quang không thèm để ý, nhưng lại không chịu nổi nhiệt tình bát quái của người chơi bên cạnh. Nhất là khi nhìn thấy nụ hôn cuối cùng kia, một đám người trong nháy mắt muốn rơi xuống rãnh Mariana.
- Tôi chết mất! Trong đôi mắt đó có cả một câu chuyện nha.
- Tôi thấy nó! Nụ hôn gió,
- Anh nói xem, quản lý đại nhân có thể đã xảy ra chuyện gì với người phụ nữ kia hay không?
- Không đến mức đó nhỉ? Họ chỉ ở lại đây vài ngày.
- Cũng có mấy ngày rồi.
- Không, bà chủ cửa hàng vũ khí thì làm sao bây giờ?
- Tin tức lớn! Quản lý đại nhân và nữ lính đánh thuê của thương đội có hàng triệu câu chuyện nhỏ.
- Chậc chậc, không đơn giản! Hoàn toàn không đơn giản! Còn là một người nước ngoài tóc vàng nữa.
- Hiểu rồi, trở về để cho Chuột Đồng lão huynh vẽ thử. Chậc chậc.
Những người này thực sự.
Nhìn thấy cánh tay trắng đã nghĩ đến đùi.
Lông mày Sở Quang co giật một chút, cuối cùng vẫn khắc chế được xúc động chửi bới, bảo trì được một NPC rụt rè.
Ho khan một tiếng, hắn dùng giọng điệu mệnh lệnh, thúc giục những người chơi dừng lại bát quái, tiếp tục làm việc chính.
- Động tác nhanh lên.
- Thừa dịp giữa trưa tuyết không lớn như vừa rồi, chúng ta phải kéo tất cả hàng hóa trở vê.
Dưới sự thúc giục của Sở Quang, người chơi cuối cùng cũng không lê mề nữa, tay chân tê dại đóng gói xong hàng hóa, bỏ vào xe ba gác.
Mặc dù ngoài miệng bọn họ vẫn ríu íu, từ đầu đến cuối cũng không ngừng. Cuối cùng cũng thu thập xong đồ đạc, đoàn người chuẩn bị lên đường.
Nhìn cửa trại phía sau, [ Thiếu Niên Công Trường Và Gạch ] phụ trách làm nhiệm vụ tiến lên một bước, hướng Sở Quang xin chỉ thị.
- Kính thưa quản lý đại nhân, xin hỏi cứ điểm này làm sao bây giờ? Anh có cần chúng tôi tiếp tục canh giữ không?
Trong cứ điểm cái gì cũng không còn, hắn đang suy nghĩ nếu như không cần, có phải có thể sớm nhận ban thưởng cho nhiệm vụ hay không.
Sở Quang suy tư vài giây, hạ lệnh nói.
- Đốt cửa trại đi.
- Còn lại, lưu cho dị chủng.
Cứ điểm này cách điểm phục sinh của người chơi quá xa, hơn nữa vị trí địa lý cũng không có giá trị chiến lược gì đáng nói, càng không cần thiết giữ lại.
Huống hồ chỉ là đứng ở trong, Sở Quang đều cảm giác giá trị SAN (Mạng khu vực lưu trữ) của mình rơi xuống. Thật sự nghĩ không ra những kẻ cướp đoạt này rốt cuộc làm sao an tâm thoải mái mà ở chỗ này.
[ Thiếu Niên Công Trường Cùng Gạch ] hưng phấn gật đầu, lĩnh mệnh nói.
- Vâng.
Phá hủy, thú vị hơn nhiều so với chặt cây. ....
Sở Quang rất tin tưởng khả năng cướp đoạt của người chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận