Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 630: Đây là một dấu hiệu tốt! (2)

Chương 630: Đây là một dấu hiệu tốt! (2)Chương 630: Đây là một dấu hiệu tốt! (2)
Nhìn vào gói đồ đầy ắp những thứ tốt đẹp, Tịch Nhĩ thâm hạ quyết tâm, nhất định phải moi bằng được số tiền này từ tay người bạn cũ của mình.
Tuy nhiên, ngay khi anh ta chuẩn bị rời đi, Thư Vũ, người vẫn luôn im lặng, đột nhiên gọi anh ta lại.
- Làm ơn đợi một chút.
Dừng chân ở cửa, Tịch Nhĩ quay đầu lại, nhìn từ trên xuống dưới chàng trai trẻ trước mặt.
- Còn chuyện gì nữa không?
Thư Vũ lắc đầu.
- Không, chỉ là hơi tò mò, những bộ quần áo đắt tiền như vậy rốt cuộc là ai mua. Có thể thỏa mãn sự tò mò của tôi không?
Hừ.
Anh nghĩ lão tử sẽ nói cho anh biết sao?
Mặc dù không viết hai chữ hừ hừ lên mặt, nhưng lời nói của Tịch Nhĩ cũng không hề quanh co, thẳng thắn nói.
- Người có thể trả số tiền này đương nhiên là người có máu mặt, còn bán cho ai thì đương nhiên tôi không thể tiết lộ, đây là quyền riêng tư của khách hàng, mong anh thông cảm.
Một tay tiền một tay hàng.
Giao dịch này đã hoàn thành.
Nói xong, Tịch Nhĩ định quay người rời đi, nhưng chàng trai trẻ kia lại tiếp tục lên tiếng.
- Hóa ra anh còn có mối làm ăn với những người có máu mặt.
Tịch Nhĩ đắc ý nói: - Tất nhiên, khách hàng của cửa hàng quần áo Sóc Xám có mặt khắp nơi trên vùng đất hoang, đây không phải là tôi đang khoác lác. -
- Thật sao? Thư Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, - Thực ra, những sản phẩm tương tự ở chỗ chúng tôi còn khá nhiều. Nếu anh có kênh bán hàng, chúng tôi có thể cân nhắc hợp tác. -
- Còn rất nhiều sao?!
Tịch Nhĩ mở to mắt, ba bước nhảy hai bước đi đến trước mặt anh ta, nói nhanh như gió.
- Còn bao nhiêu, tôi lấy hết!
Thái độ và hành động vội vàng đó đã bộc lộ sự cấp thiết trong lòng anh ta, Thư Vũ cong môi cười, nhưng lại không nói gì.
- Tôi nói không ít không phải là hàng tồn kho, mà là khả năng sản xuất. Tất nhiên là cần có thời gian để sản xuất những thứ này, hãy để lại địa chỉ cho tôi, khi cần thiết tôi sẽ cử người đến tìm anh.
- Cửa hàng quần áo Sóc Xám, vị trí ngay bên cạnh lối vào chợ.
Tịch Nhĩ rút ra một tờ giấy từ trong túi, nhanh chóng viết địa chỉ lên đó, lịch sự đưa cho chàng trai trẻ trước mặt.
Nhìn chàng trai trẻ nhận lấy tờ giấy, anh ta cười hì hì, tiếp tục nói.
- Nếu các anh còn hàng, xin hãy liên hệ với tôi! Bất kể là ký gửi hay hình thức hợp tác nào khác, cửa hàng quần áo Sóc Xám đều sẵn lòng phục vụ các anhI
Thư Vũ khẽ gật đầu.
- Tôi sẽ cân nhắc. ...
Diễn đàn trang web chính thức.
Hôm nay cũng nhộn nhịp như mọi khi.
[ Thông báo: Văn phòng đại diện của Khu ẩn náu 404 tại Thành Cự Thạch đã thành lập! Người phụ trách là một anh chàng tên Thư Vũ, mọi người hãy nhanh chóng quấy rối anh ấy. Ngoài ra, Hội thương nhân của tiền đồn cũng đang trong quá trình xây dựng. Bây giờ đã vào giai đoạn tuyển dụng nhân sự, kính mong mọi người đón xem ]
Nợ Nần To Mắt: - Bài thông báo này là do Hiểu Kỳ viết phải không?
Lão Bạch: - Nên là thế, không giống phong cách của anh Quang.
Cô Lang: - Nói mới nhớ, phong cách của anh Quang là gì nhỉ? (Tò mò) Cuồng Phong: - Đúng vậy, rốt cuộc là gì? Cuông Phong cũng rất muốn biết, mọi người thấy thế nào. (Liếc mắt)
Cô Lang: - ??2
Cai thuốc: - Chết tiệt, bắt chước cũng giống thật quái
Dạ Thập: - A Quang: Anh đọc thẳng ID của tôi là xong. (Cười khúc khích).
Biên Duyên Hoa Thủy: - Phương Trường đâu? Phương Trường của mấy người đâu? Sao không thấy anh ta đâu?
Tuyền Thủy quan chỉ huy: - Chính xác! Đồ chó chết may mắn kia mau cút ra đây!
Nói đến Phương Trường là Phương Trường đến ngay.
Những người chơi vừa mới bắt đầu gắn thẻ thì ID của anh chàng Phương Trường đã xuất hiện trên diễn đàn.
- Trở về! Vừa rồi biên tập bài đăng mới! Hôm nay thu hoạch khá kinh người, khối lượng giao dịch lớn hơn ngày hôm qua một con số không! Không chỉ là bán được quần áo đã gửi bán ở tiệm quần áo, tác phẩm của [ Đằng Đằng ] bị cư dân nơi đó tranh mua không còn! Bây giờ chúng tôi có một đống tiền vốn trong tay, tôi đã lập ra một bảng giá, nếu các bạn có nhu cầu có thể nhờ tôi mua hộ, giá cả công khai minh bạch, già trẻ không gạt! (nhe răng)
Cái Đuôi: - Mẹ ơi! Bộ đồ kích thích đó mà cũng bán hết được sao! (? A2;?}?
Tư Tư: - Đây là thế giới của người lớn sao? (o°o°o)
Cai Thuốc: - Đằng Đằng quá tuyệt vời!I-
Ilena: - Quả nhiên động lực thúc đẩy xã hội liên tục tiến bộ là LSP (*). (Cười khúc khích)
(* Ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc - chỉ những tên háo sắc)
Cuồng Phong: - Nói như vậy cũng không hẳn là chính xác, dù sao thì quần áo giá ba chữ số không phải ai cũng mua được. Phân tích hợp lý thì có lẽ là giới quý tộc trong thành phố mua hết rồi.
Gia Ngạo Nại Ngã Hà: - Cười, quần áo ba chữ số ai còn không mua nổi chứ? Người nhà của tôi mở tiệm bán quần áo, quần áo rẻ nhất cũng phải 999, chín chữ số đi lên. Chỉ có thể nói các cô cậu tuổi còn rất trẻ, chưa thấy qua đại gia chân chính, thế giới này còn phức tạp hơn các bạn tưởng tượng nhiều. Lão Bạch: - ... Chúng ta đang thảo luận về một thứ ở một chiều không gian khác à?
Đằng Đằng: - !! Chiếc váy dạ hội tôi thiết kế sẽ xuất hiện trong vũ hội của các cô gái quý tộc chứ?! (% v w)?
Dạ Thập: - Chắc chắn rồi! Biết đâu một thời gian nữa, cửa tiệm của Đằng Đẳng sẽ trở thành Thành Cự Thạch.
llena: - Vang dội toàn thành ở trong tầm tay. (buồn cười)
Nha Nha: - Chà... Đúng là vùng đất chết, phong khí ở đây thật quá cởi mở, tôi thực sự không thể chấp nhận được loại quần áo đó. (-w-)
Dạ Thập: - Không phải là không che được chứ. (Cười vui)
Nha Nha: - (*?w?)? thị 2
llena: - (buồn cười sợ hãi hạn định. jpg)
Đằng Đằng: - Cái quái gì thế, các anh đang suy nghĩ gì đấy! Y phục kia mới không phải là thứ mà các anh đang nghĩ, được không? Mà lại, thân hình của những người chơi vốn mặc không được, loại cảm giác cao cấp kia... Tóm lại cần thon thả một chút mới có thể mặc đẹp.
Nha Nha: - Khoan đã, tôi không thể coi như không thấy câu này được, cô đang nói tôi béo à!!! (o`n)o
Đằng Đằng: - Không có, không có, tôi không có ý đó đâu. QAQ
Cái Đuôi: - Cái Đuôi làm chứng! Sư phụ không hề béo, chỉ là hơi to thôi! (⁄/W/⁄⁄)
Nha Nha: - ! 2 2
Tư Tư: - Xin mời nhà thiết kế phát biểu, Đằng Đằng thấy ai mặc hợp hơn?
Đằng Đằng: - Ví dụ như bà chủ Hạ?
Bà chủ Hạ?
Sở Quang đang nhìn xem, anh ta cảm thấy Hạ Diêm chắc chắn cũng không chấp nhận được loại quần áo đó, lương của cô ấy không thấp, nếu thích thì đã mua từ lâu rồi.
Lính đánh thuê rất thích các sản phẩm làm từ da, bất kể là áo khoác da hay áo khoác da nhỏ. So với quần áo dệt từ sợi, da động vật có khả năng chống lại vết cắn và vết cắt tốt hơn, mặc vào những ngày mưa cũng không quá khó chịu.
Mà...
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Bà cô thô lỗ đó mặc chiếc váy dạ hội trang nhã, đoan trang đó...
Sở Quang tưởng tượng mãi mới chỉ tưởng tượng ra cảnh một người nào đó vụng về bị vạt váy làm vấp ngã, không khỏi bật cười ra tiếng.
Hạ Diêm đang ngồi đọc sách không xa bên cạnh, nghi ngờ nhìn sang.
- Anh cười cái gì thế?
Sở Quang khẽ ho một tiếng.
- Không có gì, nghĩ đến một số chuyện vui.
- Chuyện gì vui thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận